“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc vì sao lại nhằm vào nữ nhi của ta?”
Ngực Nhạc Thiên Quần đau nhức, trong lòng biết Phong Thanh Dương là người nóng nảy, đành phải nói: “Đó là bởi vì ta muốn có được Linh Căn Thiên Kiếm của nàng!”
Phong Thanh Dương truy vấn: “Sao ngươi biết nàng có Linh Căn Thiên Kiếm?”
Hắn nhớ rất rõ.
Chuyện Cổ Thanh Ảnh có được Linh Căn Thiên Kiếm, bị phát hiện khi nàng một tuổi rưỡi.
Lúc ấy hắn và cung chủ Vân Dật cung đều ở đây, mà trừ bọn họ ra, những người khác cũng không biết Cổ Thanh Ảnh có Linh Căn này.
Phải biết rằng, Linh Cnaw Thiên Kiếm chính là kiếm đạo linh căn cao cấp nhất.
Nếu là truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến kiếm tu thiên hạ thèm nhỏ dãi.
Đến lúc đó, bất kể là Vân Dật Cung hay là Cổ Thanh Ảnh, nguy hiểm sắp sửa phải đối mặt tuyệt đối là không thể đo lường.
Cho nên vấn đề xuất hiện, Nhạc Thiên Quần làm sao biết được Cổ Thanh Ảnh có thiên kiếm linh căn?
Nhạc Thiên Quần phát hiện mình lỡ lời, thần sắc không khỏi biến đổi.
Phong Thanh Dương nhìn thần sắc của hắn, càng cảm thấy trong lòng Nhạc Thiên Quần có quỷ.
Ngón tay khẽ động, lại ngưng tụ ra một thanh kiếm khí sắc bén, đặt ở trên trán Nhạc Thiên Quần.
“Nói mau, nếu không ta đâm thủng đầu của ngươi!”
Vừa dứt lời, trong hư không phía trước truyền đến một đạo kiếm áp cực kỳ bàng bạc hùng hồn.
Một thanh âm già nua mang theo uy nghiêm nồng đậm truyền đến: “Dám động đến cung chủ đương nhiệm của Chí Tôn Kim Cung ta, ngươi thật là to gan!”
Một luồng huyền thanh quang mang chợt xuất hiện ở ngoài ngàn trượng Phong Thanh Dương, hóa thành một thân hình già nua, cầm trong tay linh bảo trường kiếm bổ về phía Phong Thanh Dương.
“Cửu Thiên Kiếm Quyết!”
Vù!
Kiếm quang mười vạn dặm tung hoành tràn ra, nhấc lên kiếm khí ngập trời điên cuồng rơi xuống.
Phong Thanh Dương chỉ cảm giác lông tơ toàn thân dựng lên, bị đạo kiếm khí cuồng bạo này làm cho sống lưng hơi phát lạnh.
Hắn vội vàng lấy Linh Bảo Thiên Minh Kiếm cấp ra, thi triển kiếm pháp Thánh giai thượng phẩm.
“Cực Dương kiếm pháp!”
Thiên Minh kiếm phát ra một tiếng long khiếu, mang theo kiếm khí như sóng thần lao xuống.
Bùm!
Sau khi hai luồng kiếm khí gặp nhau, như hai con rồng quấn quanh, chấn động kịch liệt, khiến phương viên ngàn dặm run rẩy không ngừng.
Tiếp theo Phong Thanh Dương cảm giác tay phải đau nhức, bị kiếm khí của đối phương xuyên qua hơn trăm cái lỗ thủng.
“Đáng chết!”
Phong Thanh Dương mắng to một câu, vội vàng thúc giục chân nguyên thi triển ra kiếm chiêu chí cường.
Nhưng đối phương ra tay nhanh hơn hắn, lại là một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống.
Mặc dù Phong Thanh Dương ra sức ngăn cản, vẫn cảm thấy giống như bị mười vạn ngọn núi lớn đè xuống, xương cốt toàn thân mềm nhũn, cả người nặng nề rơi xuống mặt đất.
Bùm!
Một Tây Cuồng, lại bị đánh sâu vào trong mặt đất, nện xuống mặt đất một cái hố sâu hình người thật lớn.
Xì!
Tu sĩ toàn trường thấy thế đều hít mạnh một hơi hàn khí.
“Vậy mà lại đánh Tây Cuồng thành bộ dáng này, người này cũng quá mạnh rồi!”
Mọi người vội vàng nhìn về phía người ra tay.
Chỉ thấy tóc hắn bạc, một thân trường bào huyền thanh, thân hình còng xuống, đã có vạn đạo kiếm quang quanh quẩn quanh thân, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
Ánh mắt Nhạc Thiên Quần không khỏi run lên, vui mừng nhướng mày: “Tổ sư gia, ngài đã đến rồi!”
Hắn nhìn ra, lão giả chính là tổ sư gia Triệu Hành Thiên của Chí Tôn Kim Cung.
Trong lời đồn, từ sau khi sáng lập Chí Tôn Kim Cung, tổ sư gia Triệu Hành Thiên vẫn bế quan.
Nhạc Thiên Quần không ngờ Triệu Hành Thiên lại xuất hiện ở đây.
Triệu Hành Thiên lắc đầu thở dài: “Khi bổn tông tổ chức đại sự, bổn lão tổ đều ra mặt khảo sát.”
“Chỉ là không ngờ, đời sau ngày càng tệ, ngay cả một cái đại hội trừ ma nho nhỏ mà ngươi cũng chủ trì không tốt!”
“Là đệ tử ngu dốt, học nghệ không tinh!” Vẻ mặt Nhạc Thiên Quần hổ thẹn, ngẩng đầu nói tiếp: “Nhưng, người đệ tử đối mặt chính là yêu nghiệt võ đạo gần mười vạn năm của Thùy Vân Thiên Tây Cuồng Phong Thanh Dương, thật sự là lòng có dư mà lực không đủ!”
“Trước mắt vừa hay tổ sư gia ngài ra mặt, vậy trận này đại hội trừ ma chính nghĩa và đại cục xin mời ngài tới chủ trì đi!”
Triệu Hành Thiên nghe vậy hơi nâng cằm lên, thần sắc có chút kiêu căng.
Cái tên Tây Cuồng hắn cũng có nghe qua, hôm nay tình cờ gặp Tây Cuồng ra tay với đệ tử của mình, hắn không chút do dự ra tay giáo huấn, cũng là muốn uy danh Chí Tôn Kim Cung ở Thùy Vân Thiên tiến thêm một bước.
Nhưng, sau khi Nhạc Thiên Quần nói xong không lâu, trên không trung truyền ra một âm thanh thanh thúy dễ nghe, lại có vẻ khinh bỉ.
“Đế phu Bắc Huyền Thiên tôn thượng ở đây, đại cục trận này còn không tới phiên tổ sư gia các ngươi đến chủ trì!"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tu sĩ oàn trường, thậm chí ngay cả Triệu Hành Thiên cũng run lên.
Vù~
Trong lúc mọi người giật mình, một luồng bạch quang lóng lánh trên sơn trang Bôn Lôi.
Lâm Hiên ôm bốn tiểu bảo bối đứng lơ lửng, nhìn xuống tất cả mọi người phía dưới.
Ở bên cạnh hắn, mắt hạnh của người mặc áo khoác trợn tròn, hơi tức giận.
“Thì ra hắn chính là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế, quả nhiên nhất biểu nhân tài, thiên hạ vô song!”
Sơn trang Bôn Lôi to như vậy, hơn tám vạn tu sĩ thậm chí tổ sư gia của chí tôn Kim Cung Triệu Hành Thiên, đều ngưng tụ ánh mắt trên người Lâm Hiên.
Ngày mai tươi đẹp, mây bay trắng xóa, dưới bầu trời xanh mờ ảo.
Lâm Hiên một thân bạch bào, lóe ra ánh mặt trời, trắng đến đẹp mắt, tựa như Chân Tiên Thần giới, phong thái vô biên.
Tóc đen xõa vai, sợi tóc bay theo gió.
Tinh mục thâm thúy, ngũ quan lập thể mà tinh xảo, làm cho người ta liếc mắt một cái mà tưởng như xem tranh.
Chỉ là đối mặt lần đầu, đã làm cho Triệu Hành Thiên và mọi người không nhịn được mà cảm thán trong lòng, ai cũng khuất phục dưới khí thế của hắn.
Tu sĩ ở đây đều lộ ra một tia kích động, nghĩ thầm mình lại may mắn tận mắt nhìn thấy Đế phu Bắc Huyền Thiên hàng lâm, đây tuyệt đối là cơ hội lớn chỉ có thể ngộ không thể cầu!