Đám Tuyền Châu các nàng nhiệt tình đồng ý, sau đó đồng thời bay lên, ôm lấy mặt Đông Hoàng Tử U, hôn đi hôn lại.
Đông Hoàng Tử U cũng bị đám tiểu bảo bối làm cho dở khóc dở cười.
Mắt phượng đảo lại, nhìn thấy trên mặt Lâm Hiên nhàn nhạt lấp lánh, nàng và Lâm Hiên không khỏi mỉm cười.
Sự cưng chiều và yêu thương trong mắt họ giống hệt nhau.
Sau khi đám tiểu bảo bối chơi đùa xong, lại kéo Đông Hoàng Tử U đến bàn, để nàng xem thẻ bài quái thú chiến đấu mà Lâm Hiên vừa làm cho các nàng.
Đông Hoàng Tử U nhìn nó với vẻ nghi ngờ, nhanh chóng quay lại nhìn Lâm Hiên:
“Những con yêu thú này là chàng vẽ sao?”
Nàng liếc mắt qua, mỗi tấm thẻ có bốn mẫu, tương ứng với bốn loại yêu thú.
Bao gồm cả hai con yêu thú được vẽ lớn nhất, tổng cộng năm mươi bốn con yêu thú.
Lâm Hiên không phải đạo sĩ, sao hắn có thể biết hết?
Chẳng lẽ...
Là đám Tuyền Châu các nàng đã nói cho hắn biết sao?
“Ừm.” Lâm Hiên gật đầu, bổ sung: “Trong phòng Tuyền Ấu có một cuốn sách vẽ về yêu thú, trước đây ta đã đọc qua, cho nên hơi chút cải biên vẽ ra.”
Hắn không thể nói cho Đông Hoàng Tử U mình có hệ thống, thông tin về yêu thú lấy được từ Cực đạo Thánh thư được hệ thống ban thưởng.
Trước đó, khi hắn đang giúp Tuyền Ấu dọn dẹp phòng, tình cờ nhìn thấy một cuốn sách tranh về yêu thú được đặt bên trong.
Hỏi Tuyền Ấu, hắn được biết chính là Đông Hoàng Tử U thấy Tuyền Ấu thích yêu thú, liền sai người đi hội hoạ chế tác, lúc này hắn mới vừa vặn dời ra ngoài để trả lời Đông Hoàng Tử U.
“Thì ra là thế.” Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu, sau đó lộ ra một chút ngưỡng mộ: “Tranh vẽ không tồi.”
Nàng đoán, Lâm Hiên thân là một công tử phú gia, có lẽ trước đó đã tu luyện rất nhiều nhã nhạc.
Ví dụ như cầm kỳ thư hoạ vân vân.
Cho nên hắn mới có thể vẽ ra nhiều con yêu thú thú vị như vậy.
Lâm Hiên mỉm cười, Đông Hoàng Tử U hiếm khi khen ngợi người khác.
Mà thân là nhất đại Nữ đế, dù có khen ngợi chân thành thì nghe cũng thật nhạt nhẽo.
Lời vàng ngọc của Nữ đế quả thực danh bất hư truyền.
Đông Hoàng Tử U Ngọc xua tay, lấy ra Trường Sinh Quả huân hương nói: “Đây là Trường Sinh Quả huân hương ta đặc biệt đặt sai người làm, chất lượng cực tốt, nếu để trong cung tắm hàng ngày sẽ có tác dụng trong tăng cường sức khỏe cơ thể, kéo dài tuổi thọ.”
Lâm Hiên nhìn qua, thấy rằng Trường Sinh Quả này là tiên thiên linh quả, hoàn toàn có tác dụng như Đông Hoàng Tử U đã nói.
Đối với hắn mà nói, huân hương này chẳng có tác dụng mấy.
Nhưng đối với các cô các cô con gái mà nói thì lại có kết quả tốt.
Đông Hoàng Tử U đã đặc biệt đưa tới đây, hắn cũng không có từ chối, giữ lại cho các cô các cô con gái dùng cũng tốt.
“Ta đặt vào trong lư hương.” Lâm Hiên đưa tay cầm lấy Trường Sinh Quả huân hương.
Đông Hoàng Tử U mỉm cười không chút dấu vết, nghĩ rằng cuối cùng mình đã đột phá.
Loại hương này ít nhất có thể kéo dài tuổi thọ của Lâm Hiên thêm một trăm năm, chỉ cần hắn sống đủ lâu, nàng nhất sẽ có cách giúp hắn đạt được tu vi cường đại, khiến hắn trở thành trong dáng vẻ người hoàn hảo nhất.
Tuyền Hi cầm chiếc Kim Phỉ Thuý Hương Lô đặt ở một bên đại sảnh, chạy đến chỗ Lâm Hiên: “Cha, con mang lư hương cho cha đây!”
Lâm Hiên âu yếm xoa đầu nàng: “Bảo bối thật ngoan!”
Nói xong liền mở lư hương ra, bỏ mấy cục than vào trong rồi dùng que nhóm lửa.
Tuyền Hi cầm lấy Trường Sinh Quả huân hương mà Lâm Hiên đặt trên bàn lên, giơ tay định ném vào lư hương.
Lâm Hiên lắc đầu cười nói: “Huân hương này không thể trực tiếp ném này lên than, nếu không sẽ nhanh khô.”
Tuyền Hi nghe vậy, vội vàng đặt nén hương lại trên bàn: “Phụ thân, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lâm Hiên cười nói: “Chỉ cần làm một cái lưới đồng để tách hương và than ra là được rồi.”
Nói xong, Lâm Hiên tìm được mấy sợi dây đồng trong tẩm cung.
Sau đó làm một tấm lưới dây đồng hình tròn theo kích thước bên trong của lư hương.
Sau khi để sợi lưới đồng vào, hắn lại dùng một sợi dây đồng nhỏ quấn quanh giữa lưới, rồi cắm Trường Sinh Quả huân hương lên dây đồng.
Bằng cách này, cũng giống như giá treo nhang muỗi ở kiếp trước, để Trường Sinh Quả được cố định chắc chắn trong lư hương.
Nó được làm nóng đều, rất nhanh làn hương khí tràn ra.
Nhìn thấy chiếc lư hương do Lâm Hiên cải tạo tinh xảo đến thế nào, Tuyền Hi hưng phấn vỗ tay.
Tuyền Châu, Tuyền Hàm, Tuyền Ấu cũng vội vàng đi tới, đều trợn to đôi mắt đen láy nhìn về phía lư hương.
“Oa! Cha thật thông minh!”
Nghe được lời khen ngợi của đám tiểu nha đầu, Đông Hoàng Tử U không khỏi lắc đầu mỉm cười.
Các cô các cô con gái thực sự ngưỡng mộ Lâm Hiên!
Trong lòng các nàng, hắn hẳn là giống như một ngọn núi cao lớn phải không?
Mắt phương đảo qua, Đông Hoàng Tử U nhìn thấy đám tiểu nha đầu đánh rơi một tấm thẻ bài đấu yêu thú bên cạnh Lâm Hiên, liền cúi xuống nhặt lên.
Lâm Hiên sửa lại lư hương, cầm nó đứng dậy: “Được rồi,bây giờ cha phải đặt lư hương trở lại.”
Do Đông Hoàng Tử U cúi xuống bên phải Lâm Hiên, mà Lâm Hiên tình cờ vừa lúc cũng quay người từ bên phải đứng lên
Một người cúi xuống, một người đứng lên, đôi môi đỏ tươi của Đông Hoàng Tử U hôn chính xác vào má phải của Lâm Hiên.
Lâm Hiên: Trùng hợp sao vậy?
Đông Hoàng Tử U: Vừa nói người lớn không thể hôn nhau một cách tùy tiện, vậy mà lại liền hôn lên! (????)
Môi Đông Hoàng Tử U kiều diễm như anh đào, mỹ lệ như đan hà.
Dày mỏng đều đều, mềm như mây.
Mang theo mùi thơm nhè nhẹ ấm áp, giống như là một luồng tiên quả ấm áp mềm mại rạch ra một lỗ hổng, tỏa ra mùi thơm mê người.
Bởi vì tô son môi mà Mộ Ấu Khanh tặng, trên môi nàng lại mang theo chút mùi thơm của Hứa Linh Quả.
Trong son môi ẩn chứa mật đường, khiến cho môi của nàng lúc chạm đến mặt Lâm Hiên, phảng phất giống như hòa tan mật đường ấm áp dính lên trên.