Tuyền Châu chớp đôi mắt to đen nhánh nói: “Bởi vì bây giờ người là muội muội của phụ thân ta, nếu làm đồ đệ của người ấy, sẽ không có muội muội thân như vậy nha!”
Mộ Ấu Khanh không để ý phong độ mà cười ha hả, gật đầu nói: “Tiểu bảo bối nói rất có đạo lý, tiểu di căn bản không thể phản bác!”
Lâm Hiên xoa cái đầu nhỏ của Tuyền Châu, lạnh nhạt cười: “Tuyền Châu nói đúng, đều là người một nhà, có vấn đề gì thì cứ mở miệng, không cần câu nệ lễ thầy trò.”
“Ừm ừm!”
Mộ Ấu Khanh rất nhu thuận gật đầu.
Biểu tỷ phu nói thật có đạo lý, hơn nữa rất có tình người, làm muội muội của hắn đương nhiên càng hạnh phúc!
Sau khi trò chuyện xong, Mộ Ấu Khanh mới phát hiện trên người mình đã bị mồ hôi thấm ướt, âm thầm thè lưỡi một cái, vội vàng trở lại phòng tắm rửa.
Sau khi đi ra, cùng Tuyền Châu chơi Đẩu Yêu Thú Bài ở trong viện.
Trong quá trình các nàng chơi đùa, một luồng quang mang màu vàng huyền phá vỡ tầng mây mà rơi xuống, trực tiếp bay về phía hậu viện.
Rất nhanh, quang mang hóa thành một con Vân Mặc Lôi Ưng thân dài ngàn trượng, một thiếu nữ váy xanh ngồi trên lưng Lôi Ưng.
Thiếu nữ ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, tóc dài đỏ tươi như lửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, cặp mắt màu đỏ tía kia giống như bảo thạch tím lóe ra.
Trên vòng eo tinh tế, có vòng ngực tròn trịa đầy đặn tương phản với cực lớn tuổi tác, làm cho nàng ngồi ở trên lưng Lôi Ưng lộ rõ cảm giác mị hoặc xinh đẹp.
Mộ Ấu Khanh buông bài trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên, thản nhiên cười nói: “Vụ Ngưng!”
Linh khí của Vụ Ngưng khẽ động, bay xuống từ trên lưng Lôi Ưng, cười hì hì nhìn Mộ Ấu Khanh: “Ấu Khanh!”
Mộ Ấu Khanh đứng dậy kéo tay nàng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Vụ Ngưng cười nói: “Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của ta, ta đã nói sẽ đích thân đến Bắc Huyền Thiên mời ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên?”
Mộ Ấu Khanh nghe vậy, giơ tay ngọc lên vỗ nhẹ trán mình một cái: “Aiya, gần đây cứ mãi khổ luyện kiếm đạo, ngược lại thật sự không chú ý thời gian trôi qua nhanh như vậy!”
“Nhưng ngươi yên tâm, ta vẫn chưa quên sinh nhật của ngươi, ta đã sai người giúp ta chuẩn bị lễ vật, sẽ chờ đến lúc tặng cho ngươi!”
Nói xong, Mộ Ấu Khanh nhìn thoáng qua các tỳ nữ đứng xa xa, ý bảo các nàng mang lễ vật tới.
Vẻ mặt Vụ Ngưng vui vẻ: “Chỉ cần ngươi có thể tới đón sinh nhật ta, còn tốt hơn với quà cáp!”
“Ừm!” Mộ Ấu Khanh mỉm cười.
Vụ Ngưng chuyển ánh mắt, nhìn thấy trước bàn có bốn con búp bê như đúc sứ, giống hệt nhau đang nhìn chằm chằm vào mình.
Sắc mặt nàng không khỏi biến đổi: “Đây là....các nữ nhi của Nữ Đế?”
Nàng và Mộ Ấu Khanh quen biết đã được một thời gian, đã sớm biết quan hệ giữa Mộ Ấu Khanh và Đông Hoàng Tử U.
Hôm nay vừa nhìn thấy đám Tuyền Châu, nàng đã đoán ra thân phận của các nàng.
Mộ Ấu Khanh gật đầu, xoay người nhìn Lâm Hiên một cái: “Đúng vậy, hôm nay hiếm khi biểu tỷ phu dẫn các tiểu bảo bối tới chơi.”
Vụ Ngưng vội nhìn theo ánh mắt Mộ Ấu Khanh.
Chỉ thấy dưới chân núi giả nguy nga, bên cạnh dòng nước trong vắt, Lâm Hiên một thân bạch bào, quang hoa vạn trượng đứng ở nơi đó.
“Thì ra đây là phu quân của Nữ Đế, cũng quá tuấn mỹ đi!”
Tâm thần Vụ Ngưng đại động, chỉ cảm giác giống như mình đang đối mặt với một vị nhân gian trích tiên, trong lòng không thể khống chế mà tràn ra tình cảm sùng bái.
Nàng vội vàng đi lên phía trước, dịu dàng hành lễ: “Công chúa Vụ Ngưng của Xích Viêm quốc ở phía Đông Thiên Ma giới, bái kiến Đế phu tôn thượng!”
“Vừa rồi tiểu nữ nhất thời không quan sát, không thấy Đế phu ở đây, xin Đế phu thứ tội!”
Lâm Hiên ôn hòa ý bảo: “Không sao, không cần đa lễ.”
“Vâng!”
Vụ Ngưng dịu dàng đứng dậy, trái tim nhỏ đập nhanh, căn bản không dám liếc Lâm Hiên một cái.
Sau khi xoay người, các tỳ nữ đã đem lễ vật mà Mộ Ấu Khanh chuẩn bị tới.
Mộ Ấu Khanh đưa lễ vật đến tay Vụ Ngưng: “Vậy ta chúc ngươi sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ!”
Đám Tuyền Châu nghĩ thầm Vụ Ngưng là bằng hữu của Mộ Ấu Khanh, vậy mình cũng nên cùng Mộ Ấu Khanh chúc mừng Vụ Ngưng, vì thế nhao nhao đứng dậy nói theo: “Chúng ta cũng chúc a di sinh nhật vui vẻ!”
Vụ Ngưng nghe vậy cười như nở hoa, vẻ mặt cưng chiều sờ đầu nhỏ của các nàng: “Các bảo bối thật đáng yêu!”
“Sự chúc phúc của các con cũng giống như của Ấu Khanh, là lễ vật tốt nhất ta nhận được!”
“Hì hì!” Nghe thấy Vụ Ngưng khen ngợi, bốn tiểu bảo bối đều hất cằm, đáng yêu đến cực điểm.
“Ấu Khanh, tiệc sinh nhật của ta định ở Bất Lạc Thành bên cạnh Xích Viêm Quốc, lát nữa ngươi xuất phát cùng ta đi!” Vụ Ngưng nói xong, lại đưa mắt nhìn Tuyền Châu: “Các tiểu bảo bối, a di cũng mời các con tới tham gia tiệc sinh nhật của ta, các con nói xem được không?”
Đám Tuyền Châu nghe vậy đồng thời nhìn về phía Lâm Hiên: “Phụ thân, người có thể dẫn chúng ta cùng đi không?”
Mộ Ấu Khanh cười nói: “Biểu tỷ phu, Vụ Ngưng là bằng hữu ta kết giao ở Thiên Ma giới, nếu nàng ấy nhiệt tình mời như vậy, không bằng chúng ta cùng nhau dẫn các tiểu bảo bối đi chơi đi!:
Lâm Hiên nhìn thấy ánh mắt tha thiết chờ mong của các nữ nhi, gật đầu cười nói: “Được.”
“Yay!”
Tiểu bảo bối cực kỳ hưng phấn, lập tức tiến lôi kéo Lâm Hiên, thúc giục hắn nhanh xuất phát.
Mà thấy Lâm Hiên lại muốn dẫn theo đám Tuyền Châu tham gia tiệc sinh nhật của mình, vẻ mặt Vụ Ngưng không khỏi được sủng ái mà lo sợ.
Nàng vốn tưởng rằng có thể mời được vị Huyền Giác công chúa Mộ Ấu Khanh này, đã là vô cùng không dễ dàng.
Nào biết lần này trời xui đất khiến lại mời được vị nữ đế phu quân Lâm Hiên, đây thật sự là làm cho nàng mừng rỡ vô cùng, chỉ cảm thấy mình thật sự quá may mắn!
“Bất Lạc Thành chính là tòa thành phồn hoa nhất Đông Vực Thiên Ma Giới, còn phồn hoa náo nhiệt hơn Hoàng Đô Ma Quốc.
“Thương nhân tụ tập ở đây, rất nhiều cửa hàng, tập hợp đủ các loại mỹ vị quy hiếm, hàng hóa quý hiếm của Thiên Ma Giới, cái gì cần có đều có!”