Lúc này Lâm Hiên đang vội vàng làm bữa sáng cho các cô con gái. Từ trong phòng bếp đi tới, thấy bốn tiểu bảo bối đều không có ăn gì mà nâng cằm lên, gục xuống bàn.
Trên bốn gương mặt nhỏ nhắn béo mũm mĩm tràn đầy vẻ xoắn xuýt.
"Các bảo bối, tại sao không ăn cơm?" Lâm Hiên cười hỏi.
Tuyền Châu thở dài một hơi: "Chúng ta muốn tặng một món quà cực kỳ đặc biệt cho cho Dĩnh Nhi nhưng lại không biết tặng cái gì."
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, rất hao tổn tâm trí!"
Tuyền Hàm vểnh vểnh miệng nhỏ lên: "Ta không biết là phải tặng món quà gì mới là tốt nhất."
Tuyền Ấu nhìn Cửu Đầu Thiên Mãng trong ngực một chút, lại nhìn Thiên Cẩu Thú vẫn đang chảy nước miếng một chút.
Cười hắc hắc: "Cũng không biết Dĩnh Nhi có thích Thiên Cẩu Thú hay không?"
Ngao ô ~
Cảm nhận được Tuyền Ấu không có hảo ý, Thiên Cẩu Thú kêu thảm một tiếng, vội vàng cụp đuôi trốn.
Lâm Hiên quan sát hết biểu cảm trên mặt của các cô con gái, không khỏi lắc đầu cười một tiếng: "Các bảo bối, thật ra thì các tiểu bằng hữu tặng quà cho nhau, quan trọng nhất không phải là tặng cái gì mà là món quà đó có thể hiện được tấm lòng của mình hay không."
Tuyền Châu vội hỏi: "Cha, như vậy thì phải làm như thế nào mới có thể để cho Dĩnh Nhi biết được tâm ý của chúng ta?"
Lâm Hiên cười nói: "Ví dụ như là Tuyền Châu bảo bối, ngươi thích viết chữ, vậy ngươi viết một bức tranh chữ đẹp cho Đường Dĩnh, ngươi nói nàng sẽ vui vẻ hay không?"
Tuyền Châu nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: "Ta nghĩ chắc chắn nàng sẽ rất vui vẻ, bởi vì đây là ta tự tay viết cho nàng."
"Đúng, chính là đạo lý này." Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng.
Tuyền Hi vội vàng nói: "Ta biết, ta thích vẽ tranh, cho nên ta vẽ một bức tranh đẹp cho Dĩnh Nhi, chắc chắn nàng sẽ thích!"
Lâm Hiên bóp cái mũi nhỏ của nàng một chút: "Đúng, Tuyền Hi bảo bối cũng rất thông minh!"
"Vậy ta tìm một cái bình hoa mỹ lệ cho Dĩnh Nhi, sau đó tự tay cắm từng đóa hoa xinh đẹp lên trên đó!" Tuyền Hàm ánh mắt sáng lên, vui vẻ phủi tay.
"Còn có ta, ta muốn bắt một trăm con Linh Hỏa Phi Trùng cho Dĩnh Nhi, để gian phòng của nàng sáng lấp lánh cả đêm!" Tuyền Ấu cũng không kịp chờ đợi nói.
"Tốt tốt tốt, lễ vật của các bảo bối chắc chắn sẽ làm cho Dĩnh Nhi thích!" Lâm Hiên vẻ mặt cưng chiều nở một nụ cười.
Càng làm cho hắn vui mừng là các cô con gái cực kỳ thông minh, chuyện gì cũng nhắc một cái là hiểu ngay.
Làm phụ thân của các nàng, có thể nói là cực kỳ nhẹ nhõm.
"Vậy bây giờ chúng ta đi làm lễ vật đi!"
Sau đó, bốn tiểu nha đầu lập tức rời khỏi bàn ăn.
Lâm Hiên gọi các nàng ăn cơm. Nhưng các tiểu nha đầu từng người đều đấu chí mười phần, nhất định phải làm xong lễ vật mới bằng lòng ăn. Lâm Hiên bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho đám tiểu gia hỏa này đi làm lễ vật trước.
Mắt thấy bữa sáng đã làm xong, mà các cô con gái nhất thời nửa khắc cũng làm không xong lễ vật. Lâm Hiên liền quyết định thừa cơ hội này đi Vô Sinh Quốc một chuyến, giải quyết Vô Sinh Ma Quân.
Gọi các người hầu tới trông chừng các cô con gái, Lâm Hiên bóp một cái trận pháp cường đại che lại Thủy Tinh Cung. Sau đó lập tức thôi động Thần Hành Thủ Trạc, lấy tốc độ cực nhanh phóng tới Thiên Ma Giới.
...
Vô Sinh Quốc, Ma Cung đại điện.
Trước mặt Vô Sinh Ma Quân Kinh Vô Nhai, bốn hướng Đông Nam Tây Bắc chia nhau ngồi bốn lão giả người mặc áo choàng màu đen.
Bọn họ chính là vạn năm Ma Vu còn sót lại của Vô Sinh Quốc. Mà Kinh Vô Nhai triệu tập bọn họ đến đây, mục đích chính là chế tạo ra trận pháp cấm kỵ của Ma tộc "Ma Môn".
Thông qua Ma Môn này, có thể đến ngoài ức vạn dặm trong chớp mắt. Kinh Vô Nhai dám chắc chắn, chỉ cần hắn dẫn người thông qua Ma Môn đi vào Huyền Băng Cung. Như vậy hắn có thể triệt để nghịch chuyển thế yếu, đánh cho Đông Hoàng Tử U trở tay không kịp.
"Bốn vị đại sư, có thể bắt đầu!"
Kinh Vô Nhai nhìn thoáng qua ba ngàn ma tướng tinh nhuệ bên ngoài đại điện, trong ánh mắt đã có chút không kịp chờ đợi nữa.
"Rõ!"
Tứ đại Ma Vu gật đầu, sau đó nhao nhao bóp ra một cái ma pháp ấn quyết huyền diệu. Bốn người đồng thời ném ma pháp ấn quyết về giữa không trung, để bốn cái ma pháp ấn quyết dung hợp lại với nhau, sau đó hình thành một cái quả cầu ánh sáng màu đen.
Sau đó, bọn họ dùng thượng cổ ma ngữ khó có thể lý giải được niệm chú ngữ ra.
Hô!
Không đến ba hơi về sau, quả cầu ánh sáng màu đen bỗng nhiên nổ tung, hình thành một cái Không Gian Chi Môn to lớn. Cái Không Gian Chi Môn này hỗn hỗn độn độn, huyền chi hựu huyền, không gian phía sau giống như là Súc Địa Thành Thốn, thâm bất khả trắc.
"Xong rồi!"
Trong mắt Kinh Vô Nhai lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy, vung tay lên, ba ngàn ma tướng ngoài điện cùng nhau vọt vào bên trong.
"Bốn vị đại sư, cô sẽ tranh thủ tốc chiến tốc thắng, các ngươi nhất định phải toàn lực gia trì Ma Môn, để cho nó liên tục mở ra!"
Duy trì Ma Môn vận chuyển thì cần ma lực cực lớn, vì thế cho nên Kinh Vô Nhai mới cẩn thận nhắc nhở một câu.
"Xin bệ hạ cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để xảy ra bất cứ chỗ sơ suất nào!" Tứ đại Ma Vu trên mặt lộ vẻ kiên quyết lên tiếng trả lời.
"Ừm." Kinh Vô Nhai khẽ vuốt cằm, sau đó bước ra một bước, chuẩn bị tiến vào Ma Môn.
Mà đúng lúc này.
Một bóng dáng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, nghênh ngang đi từ trong ma môn ra.
Kinh Vô Nhai và tứ đại Ma Vu đều giật nảy cả mình.
Tại sao bên trong Ma Môn lại có người đi ra được?
Lâm Hiên nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt của tất cả bọn họ, không khỏi nghiền ngẫm cười một tiếng: "Đâu cần phải tân tân khổ khổ duy trì Ma Môn? Có chuyện thì giải quyết ngay ở chỗ này đi!"
Hắn vung tay lên, trong khoảnh khắc đánh cho Ma Môn sau lưng nổ nát vụn.