“Cực Bắc cứ điểm chính là mạng của chúng ta, tuyệt đối không thể để cho cứ điểm xảy ra một chút vấn đề!”
Mắt Trương Ngọc muốn nát, hai mắt đỏ lên điên cuồng ra tay cùng với Thái Vũ Huy.
Thình thịch thình thịch!
Sau khi đợt băng sơn cuối cùng bị đánh nát, đám người Trương Ngọc cũng bị chấn đến toàn thân đều nát.
Cả đám điên cuồng phun máu tươi, từ trên cao không trung nặng nề rơi xuống.
“Giết!”
Trên bầu trời xa xa bỗng nhiên thủy quang trùng thiên, nước biển xanh thẳm hóa thành cầu vồng kinh thiên, dựng lên một cây cầu nước trên không trung, dừng lại ở phía trước pháo đài năm dặm.
Một đám chiến sĩ nhân ngư thân hình cao lớn võ trang đầy đủ, đạp thủy kiều hung hăng xông về phía cứ điểm.
Mà trong đại quân nhân ngư, có một quái vật Hồng Mao Nhân Ngư cao chừng ngàn trượng, hai tay nâng một khối Huyền Thiết Tháp cao vạn trượng gầm thét mà tiến tới.
Mỗi bước nó bước ra, có thể chấn đến mười dặm đất trời ong ong rung động.
Khí thế bá tuyệt khủng bố kia, giống như cơn lốc nghiền ép qua tất cả mọi người.
Đám người Trương Ngọc thấy thế thì đồng tử co rụt lại: “Trời ạ, hắn là quái vật gì vậy!”
Hống!
Cách pháo đài ba dặm, Hồng Mao Nhân Ngư khổng lồ toàn thân huyền quang đại tác, hung hăng ném Huyền Thiết Tháp Sơn trong tay về phía pháo đài.
Hô~
Thân thể nặng nề của Huyền Thiết Tháp Sơn phá vỡ hư không, ở trong không khí va chạm ra tiếng gió rít đinh tai nhức óc.
Trương Ngọc không khỏi nuốt nước miếng nói: “Quái vật Hồng Mao Nhân Ngư này đã là cấp bậc Yêu Hoàng, ngọn Huyền Thiết Tháp Sơn hắn ném ra ít nhất có lực lượng một tỷ quân, lợi hại hơn nhiều so với băng sơn vừa rồi!”
Thái Vũ Huy và phó tướng tiên phong nghe vậy thì không khỏi lộ vẻ sợ hãi:
“Chúng ta đều đã dùng hết toàn lực, căn bản không thể ngăn trở tòa tháp sơn này!”
Trương Ngọc nghe vậy, tức giận nắm tay nện mạnh xuống đất, mắng: “Con mẹ nó, chẳng lẽ định trơ mắt nhìn cứ điểm bị công phá?”
Pháo đài vừa bị phá, những nhân ngư yêu tộc này có thể tiến quân thần tốc, phía sau ít nhất có ba ngàn nước bị vây trong nguy hiểm cực độ.
Điều bất đắc dĩ chính là.
Đám Trương Ngọc chỉ vẻn vẹn ngăn trở được đợt băng sơn thế công thứ nhất, đối với thế công của đợt hồng mao nhân ngư này căn bản là bất lực!
Cho nên hiện tại hắn vừa bất đắc dĩ vừa thống hận, thống hận chính mình không cách nào thủ hộ cứ điểm, không cách nào thực hiện lời hứa thủ hộ cứ điểm!
Vù!
Ngay khi Huyền Thiết Tháp Sơn cách pháo đài không tới nửa dặm, một luồng ánh sáng xanh thẳm kinh thiên sáng lên.
Đây là một luồng kiếm quang cực kỳ bá đạo lợi hại, sau khi rơi vào trên núi Huyền Thiết Tháp, trong nháy mắt nổ chúng thành bột phấn.
Trương Ngọc và mọi người thấy thế thì tinh thần đều rung lên: “Viện quân tới rồi!”
Bọn họ vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong gió tuyết dài đằng đẵng, một bộ chiến bào phi phượng màu trắng phá lệ chói mắt.
Nữ tử mặc chiến bào Phi Phượng kia, khuynh thế mà độc lập, hào quang che khuất cảnh tuyết đầy trời.
“Là Nữ Đế bệ hạ!”
Hống!!!
Hồng Mao Nhân Ngư thấy Đông Hoàng Tử U đánh nát Huyền Thiết Tháp Sơn, phẫn nộ rít gào về phía nàng.
Huyền quang xung quanh mãnh liệt, yêu khí khủng bố hóa thành hải triều phóng lên cao.
Mắt phượng của Đông Hoàng Tử U phát lạnh: “Còn dám kêu to?”
Chân ngọc của nàng lơ lửng trên không trung, ma liên đột nhiên sinh ra.
Đạp lên Thiên Ma tám bước đi tới phía trên Hồng Mao Nhân Ngư, cầm lấy mái tóc đỏ trên đỉnh đầu Hồng Mao Nhân Ngư, giơ hắn lên thật cao, sau đó ném lên bầu trời xa xa.
“Chết!”
Ngọc thủ chỉ một ngón tay, Băng Phượng kiếm lập tức bay ra.
Trên không trung phát ra một tiếng phượng minh, tiện đà một kiếm đâm thủng ngực Hồng Mao Nhân Ngư.
Bùm!
Tiên kiếm chi khí điên cuồng bạo liệt, chẳng những xé mở hồng mao nhân ngư, còn đánh nát cầu nước dưới thân hắn.
Trong nháy mắt, có mấy ngàn nhân ngư còn sót lại bị tiên kiếm chi khí giây thành bột phấn.
Tràng diện cực đồ sộ, hiển thị rõ khí phách bá đạo!
Trương Ngọc và tất cả tướng sĩ thủ vệ cứ điểm đều nhìn Đông Hoàng Tử U mà cảm khái: “Sức mạnh áp đảo núi non, bệ hạ thật là uy mãnh!”
Trải qua một kích này, thế công vốn rất nhanh của đại quân nhân ngư trong khoảnh khắc đã đình trệ lại.
Ánh mắt của vô số nhân ngư run rẩy nhìn lên Đông Hoàng Tử U.
“Huyền Băng Nữ Đế đến rồi!”
“Tê! Nữ Đế quả nhiên cường thế lợi hại!”
Tay Đông Hoàng Tử U khẽ múa, cầm Băng Phượng kiếm bay trở về trong tay, mắt phượng lạnh lùng quét qua toàn bộ nhân ngư: “Là Phong Bạo Nhân Ngư tộc!”
Căn cứ vào điển tích nàng đọc qua, Phong Bạo Nhân Ngư tộc chính là một yêu tộc khổng lồ ở phía đông cực Bắc Băng Dương.
Ngoại hình của bọn họ giống như người, nhưng cao lớn hơn người rất nhiều.
Hơn nữa đầu cá cực lớn cùng một đôi cánh đỏ, cánh đỏ có thể trợ giúp tốc độ của bọn họ ở trong nước trong nháy mắt bạo tăng gấp trăm lần trở lên.
Hơn nữa trên người Yêu tộc này trải rộng lân giáp cứng rắn như đồng, thân thể cực kỳ cường đại, có thể nói là một chủng tộc vô cùng khó chơi.
Chỉ là, từ lúc Bắc Huyền Thiên sáng lập tới nay lâu như vậy, chủng tộc này cũng chưa từng ra biển làm loạn.
Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn tập hợp một đội quân lớn tấn công cứ điểm quan trọng ở cực bắc của Bắc Huyền Thiên, điều này là cực kỳ không tầm thường đối với Đông Hoàng Tử U.
Nếu không phải hôm nay đúng lúc nàng mang theo tướng lĩnh Phi Phượng quân đến tuần du cực bắc, đúng lúc xuất hiện ở chỗ này, chỉ sợ cứ điểm đã bị công phá!
Phùng Lăng Phỉ và Quản Đồng cùng các tướng lĩnh Phi Phượng quân đều đi tới phía sau Đông Hoàng Tử U.
“Bệ hạ, những hải yêu kế tiếp để thuộc hạ giải quyết!”
Phùng Lăng Phỉ tay cầm Thất Huyền Long Thương, trong mắt thiêu đốt ý chí chiến đấu hừng hực.
Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu.
Luyện tướng sa trường, chiến đấu với đối thủ càng mạnh, càng có thể tăng nhanh tốc độ trưởng thành của Phùng Lăng Phỉ.