Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm, nàng biết, Nhược Ảnh xuất hiện ở đây đại biểu lần này Bắc Huyền Thiên lấy được toàn thắng.
"Đây chính là Vô Sinh Ma Quân, rốt cuộc là cường giả phương nào đã đánh giết hắn?"
Nhìn thấy thảm trạng của Vô Sinh Ma Quân, Nhược Ảnh cũng kinh ngạc không thôi.
"Nếu như ta biết thì tốt rồi." Đông Hoàng Tử U âm thầm nghĩ.
Chợt xoay người, nàng vẻ mặt uy nghiêm nói ra: "Truyền lệnh thống soái tam quân, toàn diện khống chế tất cả thành trì Vô Sinh Quốc."
"Tất cả tướng sĩ không thể làm tổn thương người vô tội, nhưng nếu có người dám dựa vào nơi hiểm yếu chống lại thì giết chết bất luận tội!"
"Mặt khác, phái người truyền bá chiến báo Bắc Huyền Thiên công hãm Vô Sinh Quốc khắp Bắc Huyền Thiên, để an ủi mười vạn sinh linh bị Vô Sinh Ma Quân hiến tế."
Nhược Ảnh vội vàng gật đầu: "Vâng, bệ hạ!"
...
Lâm Hiên trở lại Thủy Tinh Cung, các tiểu nha đầu còn đang chuẩn bị món quà của mình. Mắt thấy sắp qua giờ Thìn, chúng nữ nhi vẫn còn chưa có ăn điểm tâm, Lâm Hiên không khỏi đau lòng nói ra: "Các bảo bối, ăn sáng xong rồi hãy chuẩn bị quà có được hay không?"
"Cha, chúng ta không đói bụng!"
"Đúng đó, phải chuẩn bị quà xong trước mới được!"
Các tiểu nha đầu tất cả đều đấu chí mười phần, nhìn dáng vẻ như nếu không chuẩn bị xong quà thì sẽ không ăn.
Cô cô cô ~
Nhưng mà vừa mới dứt lời, bụng nhỏ của các nàng lần lượt kêu lên.
Lâm Hiên bị các nàng chọc cười, cười xấu xa nói: "Mới vừa rồi là ai nói không đói bụng ?"
"Là Tuyền Hi!"
"Không, là Tuyền Hàm!"
"Không phải ta, là Tuyền Ấu!"
Tuyền Châu chỉ Tuyền Hi, Tuyền Hi chỉ Tuyền Hàm, Tuyền Hàm chỉ Tuyền Ấu.
Tuyền Ấu giơ tay nhỏ lên, vừa khoát tay vừa lắc đầu: "Không phải ta! Không phải ta! Là tiểu Cửu nằm trên bụng của ta kêu!"
Lâm Hiên nhìn thấy dáng vẻ khả ái của các nàng vừa đau lòng vừa buồn cười. Cảm thấy những tiểu nha đầu này một lần muốn chuẩn bị cho xong quà.
Lâm Hiên đành phải nói ra: "Vậy các ngươi tiếp tục làm, cha đút cho các ngươi ăn."
"Được!"
Các tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ.
Vẫn là cha thông minh, như vậy thì vừa có thể chuẩn bị quà vừa có thể ăn điểm tâm!
Sau đó, Lâm Hiên bưng điểm tâm đến. Vây quanh bốn cô con gái, lần lượt đưa đồ ăn đến bên miệng các nàng. Nhìn thấy Lâm Hiên vừa cẩn thận vừa cưng chiều như thế đám người hầu đang đứng bên cạnh tán thưởng không thôi. Không hổ là Đế phu, phương thức thương yêu con gái cũng khác biệt như thế.
...
Lam Vân Quốc, hoàng cung.
Sáng sớm, mười dặm phố dài trước hoàng cung hoa hồng khắp nơi, dải lụa màu tung bay. Cảnh tượng hỉ khí dương dương. Phàm là người nhìn thấy cảnh này đều phát ra kinh ngạc cảm thán.
Bọn họ từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng cung có thịnh huống như thế.
"Nghe nói hôm nay là sinh nhật công chúa, khó trách vui mừng như thế!"
"Không phải, thịnh đại trang phục như thế, dựa theo suy đoán của ta thì không phải là vì sinh nhật của công chúa."
"Đó là bởi vì ai?"
"Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Mười dặm phố dài chật ních các loại người, đều châu đầu ghé tai bàn tán chuyện rầm rộ chưa từng có hôm nay. Mà có một số người biết được chuyện ở trong hoàng cung thì một ngụm nói toạc ra hoàng cung Lam Vân Quốc trang phục lộng lẫy như thế chính là vì nghênh đón đại nhân vật Bắc Huyền Thiên Đế phu đến.
Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều nhịn không được âm thầm gật đầu. Hóa ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu tới, khó trách thanh thế to lớn như thế. Tồn tại như thế xứng đáng được đối đãi long trọng như vậy.
Mà lúc này.
Trong hoàng cung, ngoại trừ Hoàng tộc vội vàng giúp công chúa Đường Dĩnh chuẩn bị sinh nhật, các lộ đại thần cũng có mặt đầy đủ. Sở dĩ bọn họ tới sớm như vậy chính là vì có thể chiêm ngưỡng được phong thái của Bắc Huyền Thiên Đế phu.
Trong số đám đại thần này. Hiển hách nhất ngoại trừ Thừa tướng Ngô Cảnh Hiền ra thì còn có Khâm Thiên Giám giám chính Bạch Quân Khiêm.
Bình thường mối quan hệ giữa Ngô Cảnh Hiền và Bạch Quân Khiêm không tệ, lúc nói chuyện thái độ cũng lộ ra rất hiền hoà: "Bạch Giam Chính, hôm nay ngươi đến đây để chờ Đế phu đến, thơ chúc thọ công chúa còn chưa có viết xong đúng không?"
Khâm Thiên Giám của Bạch Quân Khiêm chưởng quản thiên văn lịch pháp, sách sử điển tịch, yêu cầu tạo nghệ văn học khá cao. Mà bản thân Bạch Quân Khiêm là đại sư sử học có thanh danh rất cao ở Đông Hoang đại địa, văn học Thái Đẩu.
Trước đây sinh nhật Lam Vân quốc quân, Thái tử đều là hắn tự mình chấp bút viết thơ chúc thọ.
Nhưng hôm nay.
Bạch Quân Khiêm sáng sớm đã đi đến đây đứng ở chỗ này chờ Lâm Hiên đến, chuyện này khiến cho Ngô Cảnh Hiền có chút hiếu kỳ.
Mà theo Ngô Cảnh Hiền hỏi như vậy, trên trăm vị đại thần đang có mặt ở đây cũng hiếu kì nhìn về phía Bạch Quân Khiêm.
Bạch Quân Khiêm khẽ lắc đầu cười một tiếng: "Thơ chúc thọ hôm nay bản quan không có tư cách viết."
Ngô Cảnh Hiền hiếu kỳ nói: "Ngươi không có tư cách? Vậy ai có tư cách?"
"Đương nhiên là Bắc Huyền Thiên Đế phu sắp đến!" Bạch Quân Khiêm chỉ lên trời thở dài, vẻ mặt sùng bái.
"Chỉ sợ chư vị đang có mặt ở đây còn không biết được, Đế phu chính là Văn Thánh duy nhất ở Cửu Thiên Tiên Vực, Thương Long đại lục chúng ta."
"Văn thải của hắn đủ để kinh động Văn Khúc Tinh, mỗi chữ mỗi câu đều hiển hiện thánh nhân chi quang a!"
Sau khi bọn người Ngô Cảnh Hiền nghe xong đều liên tục gật đầu.
Không hổ là Đế phu, có kinh thế chi tài như thế cũng chẳng có gì lạ a.
Trong lúc nói chuyện, một đạo quang mang rực rỡ xuyên phá tầng mây, giống như là thần quang chiếu rọi cả hoàng cung.
Đám người ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy không trung cao vạn trượng, một cái Ngọc Liễn được bốn con Thanh Dực Phi Điểu to lớn kéo, chậm rãi giáng lâm.
"Đế phu đến!"
Chúng đại thần đều mặt lộ vẻ vẻ kích động.
Sinh thời, có thể tận mắt nhìn thấy đại nhân vật như thế giáng lâm là may mắn đến cỡ nào!
………………………………..