Nhược Ảnh tóc bạc phất phới, trong đôi mắt đẹp đấu chí như thủy triều sôi trào, cùng mọi người giết lên bầu trời lần nữa. Lặp đi lặp lại như vậy gần hơn trăm hiệp, rốt cục bọn họ tinh bì lực tẫn, nhao nhao rớt từ trên cao xuống.
Thủy Long bén nhạy phát hiện mọi người mềm nhũn, phát ra một tiếng gào thét đắc ý, sau đó trên thân thể diễn hóa ra trên trăm con Thủy Long phóng tới mọi người, rất nhanh đã cuốn lấy bọn họ, treo trên không.
Mà theo thủy quang dao động, mấy người Nhược Ảnh đều cảm nhận được một cỗ lực lượng chí cường đang đè ép thân thể của mình, như muốn đập vỡ mình.
"A ~ "
Mọi người đồng thời kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy mỗi một tấc xương cốt cơ bắp thân thể đều bị ép vào đến cực hạn. Đau đến bọn họ mắt tối sầm lại, kém chút ngất đi.
Lúc này, mọi người không khỏi nghĩ đến Đông Hoàng Tử U.
"Bệ hạ mười lăm tuổi đã thông qua bí cảnh này, nàng chịu khổ chắc chắn nhiều hơn so với chúng ta!"
"Bây giờ nàng chờ chúng ta ở bên ngoài, cho dù như thế nào chúng ta cũng không thể gãy kích ở đây!"
"Nhất định phải thắng! Vượt qua tất cả khó khăn, đến điểm cuối!"
...
Nhược Ảnh và Phùng Lăng Phỉ mang ánh mắt khích lệ nhìn nhau, sau đó nhao nhao cắn răng mà lên, điên cuồng điều động bản mệnh chân nguyên, hóa thành vô hạn linh lực cùng cuốn lấy Thủy Long tranh đấu.
Bành bành bành bành...
Ôm tín niệm liều chết đánh cược một lần, rốt cục bọn họ chấn vỡ Thủy Long trên người, nhao nhao sử xuất chí cường sát chiêu công tới đầu Thủy Long.
Ầm ầm! ! !
Vạn quang cùng nổ, mười vạn dặm Thiên Hà đều chấn động.
Đầu cự long bị bọn họ hợp công, rốt cục sụp đổ, cả long thể cũng vỡ vụn, hóa thành vô số giọt nước như mưa rơi xuống mặt sông.
"Rốt cục thắng!"
Mấy người Nhược Ảnh và Phùng Lăng Phỉ đều ngửa đầu cười một tiếng. Chỉ cảm thấy trận này đánh cực kỳ khó khăn nhưng kết quả lại làm cho người ta hài lòng.
Tất cả mọi người hợp lực, rốt cục chiến thắng con Thủy Long mạnh mẽ này. Mà bởi vì có Đề Khí Đan, vừa rồi bọn họ đột phá cực hạn của mình, tu vi tiêu thăng một đoạn, linh khí trong cơ thể trở nên tràn đầy.
Chuyện này khiến mọi người càng kiêu ngạo hơn, đấu chí cũng là nước lên thì thuyền lên, không còn sợ hãi như khi bị Thủy Long cuốn lấy lúc nãy.
"Xông lên a!"
Theo Nhược Ảnh hô một tiếng, mọi người đồng thời phóng tới khảo nghiệm kế tiếp. Mà theo không ngừng xâm nhập khảo nghiệm, bọn họ gặp phải khó khăn và nguy hiểm cũng càng ngày càng nhiều, có rất nhiều lần đều là sinh tử một đường, suýt nữa mất mạng.
May mà mọi người đồng tâm hiệp lực, lại có Đề Khí Đan Đông Hoàng Tử U ban cho, luôn có thể trong thời khắc quan trọng nhất khắc địch chế thắng, đồng thời đột phá bản thân, có được tu vi cao hơn.
Rốt cục, sau năm canh giờ, bọn họ thông qua được toàn bộ chín chín tám mươi mốt khảo nghiệm, kích phát tiềm năng.
Nhược Ảnh, Phùng Lăng Phỉ và Quản Đồng đều bước vào Thánh Cảnh sơ kỳ, mà Vương Hạo Long và mấy tướng lĩnh chủ yếu cũng đạt tới Đế Cảnh đỉnh phong, có thể nói là thu hoạch cực lớn.
Đứng ở chỗ sâu trong Nguyên Không Cổ Cảnh, Nhược Ảnh và Phùng Lăng Phỉ và tất cả mọi người đồng thời lộ ra một nụ cười vui mừng.
"Chuyến này thật không dễ dàng a!"
Bọn họ nghĩ thầm may mắn mọi người một lòng đoàn kết, nếu không tất nhiên không thể thuận lợi đến điểm cuối, đột phá. Nghĩ đến Đông Hoàng Tử U còn ở bên ngoài, bọn họ vội vàng rời khỏi bí cảnh, về tới bên ngoài sơn động.
Chỉ thấy trên đá lớn, Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười, trên người quang hoa loạn xạ đứng đó.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, trên gương mặt thanh lãnh của nàng nở một nụ cười, hiển nhiên cực kỳ hài lòng với tiến bộ của bọn họ.
Nhược Ảnh dẫn theo một đám người vội vàng tiến lên hành lễ: "Bệ hạ, chúng ta không nhục sứ mệnh, rốt cục thông qua được bí cảnh này!"
Lúc nói chuyện, ánh mắt bọn họ run lên, nhìn thấy trên trán Đông Hoàng Tử U như có mấy phần mồ hôi. Mọi người đều khẽ nhíu mày, lộ ra một tia nghi hoặc. Với tu vi của bệ hạ, cho dù đứng ở bên ngoài mười năm tám năm cũng sẽ không cảm thấy mỏi mệt, tại sao lại đổ mồ hôi?
Chẳng lẽ...
Mọi người đều là hạng người đầu não linh hoạt, rất nhanh đã nhớ tới đủ loại nguy cơ mình trải qua trong Nguyên Không Cổ Cảnh.
Sau đó ánh mắt run lên, lòng có cảm giác.
"Chúng ta tao ngộ nguy cơ cũng không phải là tự mình giải quyết mà là bệ hạ xuất thủ tương trợ!"
Đôi mắt đẹp của Nhược Ảnh rung động, đi lên trước một bước, khom mình hành lễ, giọng nói run nhẹ: "Bệ hạ, ngài một mực dùng nguyên thần trợ giúp chúng ta đột phá cửa ải?"
Nàng đoán Đông Hoàng Tử U vì không quấy rầy bọn họ xông phá hiểm cảnh trùng điệp mà dùng nguyên thần ngầm tương trợ. Cũng chỉ có như thế nên Đông Hoàng Tử U mới chảy mồ hôi, biểu hiện ra một tia mệt mỏi.
Mà nghĩ đến nhiều nguy cơ như vậy đều là do nguyên thần của Đông Hoàng Tử U tương trợ hóa giải, tiêu hao cực lớn khiến cho Nhược Ảnh chỉ ngẫm lại cũng thấy sợ hãi. Dù sao vận dụng nguyên thần không giống như vận dụng tu vi. Nguyên thần ngoại phóng tiêu hao tinh lực cực lớn, chớ nói chi là còn phải xâm nhập Nguyên Không Cổ Cảnh, đột phá nhiều nguy cơ như vậy, Đông Hoàng Tử U hao tổn lớn có thể nghĩ.
Nói thật ra, bây giờ Nhược Ảnh có chút đau lòng cho vị Nữ Đế này.
"Nàng vì những thuộc hạ chúng ta mà dụng tâm lương khổ, nỗ lực nhiều như vậy!"
Đông Hoàng Tử U sắc mặt lạnh nhạt, dáng vẻ không thèm để ý chút nào: "Đều là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là các ngươi đều có thể đột phá bản thân!"
Nhược Ảnh: "Thế nhưng là ngài quá cực khổ!"
Đông Hoàng Tử U lạnh nhạt nhìn Nhược Ảnh và mọi người một chút: "Trẫm chỉ hi vọng các ngươi ôm tín niệm hẳn phải chết đột phá bản thân chứ không phải muốn các ngươi đi chết thật."
"Cho dù trẫm có ý chí sắt đá như thế nào đi nữa cũng sẽ không nhìn thuộc hạ của mình vô duyên vô cớ mất mạng!"