Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới ( Dịch Full )

Chương 136 - Chương 136. Trên Đời Này Lại Có Nam Tử Tuấn Mỹ Như Thế!

Chương 136. Trên đời này lại có nam tử tuấn mỹ như thế! Chương 136. Trên đời này lại có nam tử tuấn mỹ như thế!

Sau này. Cũng không biết là vị đại năng nào lấy một khối Hắc Diệu Thạch từ hắc hải phương bắc bịt kín cửa hang U Minh Tuyệt Địa. Nhưng theo quỹ vật tràn vào U Minh Tuyệt Địa không ngừng tăng nhiều, rốt cuộc khối Hắc Diệu Thạch này cũng bị dời đi.

Sau khi Lý Tiêu tu luyện thành quỹ Vương, chui vào U Minh Tuyệt Địa, muốn chiếm đất làm vua. Hơn nữa, hắn còn coi Hắc Diệu Thạch là cái chìa khóa để kết nối quỹ Thành với nhân gian.

Chỉ cần hắn muốn thì sẽ dịch chuyển Hắc Diệu Thạch ra, thả quỹ vật ra ngoài làm loạn. Mà nếu như phát hiện được nguy hiểm thì hắn sẽ lập tức sai đám quỹ vật kéo Hắc Diệu Thạch chắn lại.

"Khối Hắc Diệu Thạch này tính chất cực kỳ cứng rắn, lại dày đến vạn trượng, trừ phi là có năng lực thông thiên, nếu không thì ai cũng đừng hòng mở ra nó!"

Khóe miệng Lý Tiêu hiện lên một nụ cười tự tin.

Cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay bị Lâm Hiên thương tổn. Hắn cắn răng, quỹết định lần này hảo hảo bế quan, ít nhất tu luyện một ngàn năm rồi mới dời Hắc Diệu Thạch một lần nữa.

...

Biên giới U Minh Tuyệt Địa, trên không.

Một thiếu nữ người mặc váy dài trắng, mỹ mạo xinh đẹp bồng bềnh hạ xuống. Cẩn thận quan sát bên trong U Minh Tuyệt Địa một hồi.

Trúc Thanh Quân không khỏi nhíu lông mày một cái: "Sao lại bị chặn lại rồi?"

Nàng nhớ rất rõ ràng, nửa năm trước nàng tới đây, U Minh Tuyệt Địa vẫn là cửa hang mở rộng. Sao mới có nửa năm trôi qua thì lại có một khối đá lớn màu đen chắn đường đi vào?

"Sư muội!"

Một thân ảnh màu trắng từ giữa không trung rơi xuống, hấp dẫn sự chú ý của Trúc Thanh Quân. Trúc Thanh Quân lạnh nhạt nhìn Lục Trường Sinh một chút, hỏi: "Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?"

Nàng và Lục Trường Sinh đều là đệ tử Thiên Toàn Thánh Địa, thuộc về nhân trung long phượng. Lục Trường Sinh có chút chăm sóc nàng, mặt ngoài là mượn danh sư huynh. Thật ra thì trong lòng Trúc Thanh Quân biết hắn thầm mến mình. Chỉ là Trúc Thanh Quân chỉ coi hắn như huynh trưởng.

Trong lòng Trúc Thanh Quân, nam tử có thể lọt vào trong mắt xanh của nàng chắc chắn phải là tuyệt thế kỳ tài vạn người không có một.

Lục Trường Sinh mỉm cười: "Nghe nói gần đây có một quỹ Vương tiềm nhập U Minh Tuyệt Địa, chiếm đất làm vua."

"Ta nghe nói ngươi lại muốn tới U Minh Tuyệt Địa rèn luyện Thanh Ảnh Kiếm, cho nên mới đi theo đến đây giúp ngươi một tay."

"Đa tạ sư huynh!" Trúc Thanh Quân có chút hành lễ.

Nếu đúng thật là có quỹ Vương ở phía dưới, như vậy thì không phải là nàng có thể đối phó được. Cho dù Lục Trường Sinh xuất thủ tương trợ thì cũng có nguy hiểm nhất định. Trúc Thanh Quân cũng không muốn nhận ân tình lớn như thế từ Lục Trường Sinh.

"Sư huynh, nếu như có thể bên dưới có quỹ Vương, vậy thì chúng ta đi thôi."

Không đợi Lục Trường Sinh trả lời thì lại có một bóng dáng thiên nhiên rơi xuống.

Trúc Thanh Quân và Lục Trường Sinh quay đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ người mặc trường bào màu đỏ đứng ở trước mặt mình.

Lục Trường Sinh khẽ chau mày: "Dương Tiến, sao ngươi cũng tới đây?"

Người đến, Thiếu tông chủ Trường Sinh Tông Dương Tiến, Linh Luân Cảnh đỉnh phong. Ở trên Trường Sinh Tông Thanh Vân Bảng, Lục Trường Sinh xếp hạng thứ nhất, Dương Tiến đi sát đằng sau, xếp thứ hai.

Có thể nói, hai người bọn họ gần như cân sức ngang tài, đều là nhân tài kiệt xuất trong số thiên kiêu tuổi trẻ ở Đông Hoang đại địa.

Mà Dương Tiến này khiến cho Lục Trường Sinh chán ghét nhất chính là hắn cũng thích Trúc Thanh Quân. Nhưng mà chính Dương Tiến cũng không biết, Trúc Thanh Quân cũng không có cảm giác gì với hắn.

Dương Tiến cười nói: "Ta cũng nghe Thanh Quân sư muội tới đây luyện kiếm, cho nên mới theo tới đây để giúp nàng một tay."

Trúc Thanh Quân khẽ lắc đầu thở dài: "Được rồi, hôm nay ta không muốn luyện, các ngươi đều trở về đi!"

Dương Tiến lắc đầu: "Thanh Quân sư muội, ta biết ngươi lo lắng quỹ Vương rất lợi hại, nhưng mà ba người chúng ta đều là Linh Luân Cảnh đỉnh phong, còn có bí pháp của tông môn mình gia trì."

"Ba người hợp lực, không dám nói có thể đánh bại quỹ Vương, ít nhất khi ngươi gặp được nguy hiểm thì chúng ta có thể kịp thời rời khỏi đây."

Lục Trường Sinh thấy Dương Tiến không chịu đi, đương nhiên hắn cũng không chịu rời khỏi chỗ này.

Thế là gật đầu nói: "Không sai, ba người chúng ta đủ cam đoan tới lui tự nhiên."

Sau khi hai người nói xong, đều ý vị thâm trường nhìn chằm chằm đối phương.

Trúc Thanh Quân chẳng những là thiên kiêu xếp hạng thứ năm Đông Hoang, còn là đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang. Bây giờ nếu như ai biểu hiện rụt rè ở trước mặt nàng thì cũng có thể nói là không còn cơ hội để tranh đoạt nàng.

Trúc Thanh Quân thấy hai người đốt đốt bức bách, không khỏi lông mày nhíu một cái, chuẩn bị một mình rời khỏi.

"A, U Minh Tuyệt Địa bị ngăn chặn, không phải là quỹ vật bên trong đều bị diệt?"

Lúc này Lục Trường Sinh đi lên trước xem xét, không khỏi nghi hoặc hô lên một tiếng.

Dương Tiến cũng tiến lên trước, phát hiện dị dạng này.

Theo bọn họ nghe nói, mấy chục năm gần đây U Minh Tuyệt Địa chưa hề xuất hiện tình huống bị tảng đá ngăn chặn. Từ trước tới giờ đều là nơi để một số tông môn thí luyện tăng kinh nghiệm. Nếu bị ngăn chặn, nói không chừng quỹ vật bên trong đều bị tiêu diệt.

Thế nhưng là rốt cuộc là ai có năng lực tiêu diệt quỹ Vương, còn có thể dùng tảng đá to lớn như vậy ngăn chặn U Minh Tuyệt Địa?

Lục Trường Sinh và Dương Tiến đều không biết được. Hai người quỹết định, mở thông đạo gia kiểm tra tình huống trước rồi tính sau. Dù sao đây cũng là cơ hội để biểu hiện trước mặt Trúc Thanh Quân, không thể bỏ lỡ như vậy.

"Ta thử phá hủy tảng đá đó."

Lục Trường Sinh lấy bản mệnh phi kiếm của mình ra toàn lực vận chuyển chân nguyên hội tụ ra một đạo kiếm khí lăng lệ chói mắt.

"Thiên Tuyền Hoàng Kiếm!"

Kiếm pháp cấm kỵ của Thiên Toàn Thánh Địa trong tay hắn bộc phát ra vô tận uy lực, kiếm khí như hồng, trực tiếp đâm về phía Hắc Diệu Thạch phía dưới.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, sau đó Hắc Diệu Thạch tràn ra một mảng lớn đá vụn. Nhưng mà chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi!

Bình Luận (0)
Comment