U Minh Tuyệt Địa chính là một cái thế giới đóng kín, Lý Tiêu không chỗ nào có thể trốn, chỉ đành bay ra phía ngoài. Mà trong quá trình hắn bay ra ngoài, một đoàn ngũ sắc thần lôi kinh khủng lại xuất hiện ở trên cửa hang một lần nữa.
Thần lôi đó như là một vầng mặt trời rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ U Minh Tuyệt Địa.
Khiến cho người ta cảm thấy giống như là diệt thế cự thần giáng lâm.
"Trời ạ, thật là đáng sợ!"
Lý Tiêu vội vàng sử xuất toàn lực, bám chặt vào vách động chạy ngược lên trên.
Mà lúc này, thần lôi quang đoàn phi tốc rơi xuống quỹ Thành phía dưới.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của vô số quỹ vật.
Thần lôi đột nhiên nổ tung, hóa thành một đạo Lôi Hỏa hình tròn mãnh liệt phóng tới bốn phương tám hướng.
Oanh! ! !
Đứng ở biên giới U Minh Tuyệt Địa, mọi người nhìn thấy một đạo lôi hỏa từ phía dưới bắn lên trên trời. Lôi hỏa thanh thế to lớn, giống như một cái hỏa trụ nối liền thiên địa.
Không cần suy nghĩ nhiều, bọn họ cũng biết quỹ vật phía dưới tất cả đều xong đời.
Mà lúc này, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.
Lý Tiêu huyễn hóa ra hình người, lăng không quỹ gối trước mặt Lâm Hiên.
"Thượng tiên, là tiểu nhân có mắt không tròng trêu chọc ngài, xin ngài bỏ qua cho!"
Sau khi hắn đi ra trong lòng còn ôm chút chờ mong có thể dựa vào vận may để chạy trốn, nhưng mà trong nháy mắt, một luồng thần niệm giống như là viễn cổ cự thần khóa chặt lấy hắn.
Bây giờ cho dù hắn có một trăm cái lá gan cũng không dám chạy trốn, chỉ có thể quỹ xuống đất cầu xin tha thứ.
Mà sau khi nhìn thấy rõ ràng hình dạng của hắn thì các tiểu nha đầu nhao nhao lộ ra ánh mắt kinh dị.
"Hóa ra cũng không phải là tất cả quỹ vật đều rất đen!"
"Đúng đó đúng đó, nhìn dáng vẻ của hắn rất giống người bình thường!"
Lâm Hiên nghe vậy ôn hòa cười nói: "Đó là bởi vì hắn đã tu thành quỹ Vương, có thể huyễn hóa ra hình dạng của người bình thường."
"A nha!" Các tiểu nha đầu đồng thời gật gật đầu.
Cảm thấy tri thức mà cha dạy cho mình rất là mới lạ thú vị.
Lý Tiêu tuyệt vọng nhìn Lâm Hiên một chút, hóa ra vị đại năng này cố ý giữ lại mình để làm công cụ dạy học cho nữ nhi của hắn. Nếu không phải như thế, sợ lại vừa rồi hắn đã dùng thần niệm triệt để xé nát mình!
"Đế phu tại thượng, tại hạ có một chuyện muốn nhờ." Lúc này Trịnh Thiên Khuê tiến lên hành lễ.
Lâm Hiên thản nhiên nói: "Ngươi nói."
"Tại hạ muốn nhờ Đế phu hỗ trợ, để ta có thể đem quỹ Vương này về."
Trịnh Thiên Khuê nói ra: "Nếu như tại hạ thấy không sai, quỹ Vương này chính là Yến Quốc khai quốc Hoàng đế Lý Tiêu, ít nhất có được bốn ngàn năm tu vi."
"Hổ Long Sơn chúng ta vẫn luôn nghiên cứu phương pháp đối phó quỹ vật, nếu như có thể đem hắn về nghiên cứu thì nhất định có thể trợ giúp rất lớn cho tông môn chúng ta!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Có thể."
Trịnh Thiên Khuê và các đệ tử của hắn vẫn luôn trợ giúp nhân gian trừ quỹ, có thể có như là một đám người rất có chí hướng.
Chỉ là một quỹ Vương. Đối với Lâm Hiên thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì, nhưng lại có thể để cho Hổ Long Sơn gia tăng kinh nghiệm quỹ báu. Đối với chuyện này, đương nhiên Lâm Hiên sẽ không cự tuyệt.
Thế là hắn tùy ý giơ ngón tay lên, nhắm ngay Lý Tiêu bắn ra một cái lôi quỹết. Có lôi quỹết này tiềm ẩn trong cơ thể Lý Tiêu thì tương đương với phong ấn tu vi của hắn. Từ nay về sau, Lý Tiêu sẽ bị lôi quỹết áp chế, mặc người chém giết.
Mà lúc này Lý Tiêu cũng biết rõ thân phận của Lâm Hiên, vội vàng cầu khẩn: "Cầu Đế phu thả ta, tiểu nhân biết sai!"
"Đế phu kim khẩu một lời nặng như cửu đỉnh, ngươi đừng có phí công cầu khẩn!" Trịnh Thiên Khuê nở một nụ cười vui vẻ.
Lấy ra một pháp khí chuyên môn nuôi quỹ, thu Lý Tiêu vào.
"Đa tạ Đế phu!"
Sau đó, hắn dẫn theo chúng đệ tử Hổ Long Sơn cung kính hành lễ với Lâm Hiên, sau đó mới rời đi.
Mắt thấy quỹ vật chi loạn triệt để bị trấn áp, sau đó Lâm Hiên cũng dẫn theo chúng nữ nhi chuẩn bị rời khỏi. Nhưng mà trước khi rời đi, hắn vung tay phải lên, cuốn lên vạn trượng gió lốc.
Ầm ầm ~
Một tòa đại sơn cao tới mười vạn trượng bán kính hơn năm dặm bị hắn nhổ tận gốc. Sau đó là một tiếng vang thật lớn vang lên, ngọn núi này rơi thẳng vào phía trên U Minh Tuyệt Địa, triệt để đóng kín đó.
"Di sơn đảo hải!"
"Không hổ là cường giả Đế Cảnh, đúng là mạnh mẽ đến không cách nào tưởng tượng a!"
Ba người Lục Trường Sinh, Dương Tiến, Trúc Thanh Quân thấy thế, trong lòng rung động tột đỉnh. Đế phu làm như vậy, U Minh Tuyệt Địa vĩnh viễn biến mất.
Lúc ngẩng đầu lên, bóng dáng màu trắng tuấn mỹ tuyệt thế đó đã dẫn theo chúng nữ nhi đi xa.
Trong mắt Trúc Thanh Quân chứa vẻ ái mộ, động tình hô lên hai chữ: "Đế phu!"
Lục Trường Sinh cùng Dương Tiến hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đã hiểu, đây là Trúc Thanh Quân động tâm với Đế phu. Ngẫm lại cũng thế, người như Đế phu, cô gái nào thấy hắn mà có thể không thích cho được?
Nhưng mà một khi đã như vậy thì hai người bọn họ càng không lọt nổi mắt xanh của Trúc Thanh Quân.
Nhưng Lục Trường Sinh và Dương Tiến trong lòng đều không có oán hận và ghen ghét với Lâm Hiên.
Có ít người, cả đời bọn họ đều không thể sánh được!
...
Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi trở lại hoàng cung Lam Vân Quốc. Mới vừa vào cửa, các tiểu nha đầu đã không kịp chờ đợi lôi kéo hắn ngồi vào bàn.
"Ai nha, thật đói thật đói!"
"Đúng thế, ta đói, rất muốn một hơi ăn hết một cái đùi gà lớn!"
"Một cái không đủ, ta muốn ăn hai cái!"
"Hóa ra làm việc tốt đúng là không đơn giản, lần sau ta nhất định phải ăn no rồi mới đi làm việc tốt!"
Vừa ngồi lên bàn, các tiểu nha đầu liền ăn như hổ đói.
Lâm Hiên vội vàng nói: "Các bảo bối, ăn chậm một chút, nếu không phải bụng sẽ đau."
Nhưng mà bọn nhỏ đói, hoàn toàn không nghe lọt những lời mà hắn nói.
Như phong quỹển tàn vân, ăn sạch sẽ đồ ăn trước mặt mình.
……………………………………………