Có được thần công phá trận chí cường Thiên Diễn Ma Công, chỉ là một cái Lưỡng Nghi Diệt Linh Trận thì chỉ là trò cười với Đông Hoàng Tử U!
Ngọc thủ hất lên, một đóa tử sắc bông tuyết mỹ lệ yêu diễm trong nháy mắt biến mất trong kim quang nồng đậm.
Cũng trong chớp mắt, bành một tiếng, Lưỡng Nghi Diệt Linh Trận lập tức sụp đổ!
Nhìn thấy kim quang đầy trời nát bấy ở trên không, sau đó biến mất trong tầm mắt, tất cả nhân tộc và yêu thú đang có mặt ở đây đều khiếp sợ không thôi.
"Tê, trận này thoạt nhìn là thượng cổ sát trận, không ngờ được là lại bị Huyền Băng Nữ Đế một chiêu phá giải!"
"Ta vốn coi là trận này có thể mang đến uy hiếp cho Nữ Đế, nào biết được... chỉ là một chuyện cười!"
"Suy cho cùng vẫn là Nữ Đế quá mạnh, trận pháp tạo nghệ đã vượt ra khỏi giới hạn phàm nhân, rất có thông thần thông tiên chi năng a!"
"Kinh khủng như vậy! Nữ Đế đúng là lợi hại!"
...
Nghe được lũ yêu thú cảm khái như thế, Tang Hiên Vũ và đám người Trường Huyễn lộ ra vẻ cực kỳ xấu hổ.
Thượng cổ sát trận mà Vân Huyễn Cung vẫn lấy làm kiêu ngạo, do Cung chủ và trưởng lão đồng thời gia trì tạo thành, lúc đầu có thể nói là uy lực già thiên, tùy tâm sở dục nắm quyền sinh sát trong tay lại bị Đông Hoàng Tử U một chiêu phá giải dễ như trở bàn tay.
Nhớ lại vẻ mặt ngang ngược càng rỡ dương dương đắc ý vừa rồi khi mình đối mặt với Đông Hoàng Tử U, Tang Hiên Vũ cho dù da mặt có dày như thế nào đi nữa thì bây giờ cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
"Đáng chết, đây là sát trận thượng cổ, sao nàng có thể phá giải dễ dàng như vậy được?"
Tang Hiên Vũ âm thầm mắng, hoàn toàn không phát hiện ra dáng vẻ mình bây giờ giống như là chó nhà có tang.
Đông Hoàng Tử U lạnh lùng nhìn xuống Tang Hiên Vũ: "Các ngươi thân là nhân tộc, lại cấu kết với vực ngoại Yêu tộc, đúng là nỗi nhục của nhân tộc!"
"Đợi ta giết thủ lĩnh Yêu tộc, chắc chắn sẽ lấy tính mạng của các ngươi để răn đe!"
Tê!
Đông Hoàng Tử U trịch địa hữu thanh, tiếng nói như là cửu thiên kinh lôi khiến cho tâm thần Tang Hiên Vũ sụp đổ, bọn người Tang Hiên Vũ và Trường Huyễn lập tức cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, đổ mồ hôi lạnh.
Huyền Băng Nữ Đế uy chấn tứ hải, bọn họ cũng không lạ gì, cũng biết rõ Đông Hoàng Tử U cường thế và bá đạo.
Nhưng cho đến lúc này đối mặt Đông Hoàng Tử U phẫn nộ nhìn chăm chú mới biết được vị Nữ Đế này đáng sợ như thế nào, khí thế của nàng mạnh mẽ như thế nào, khiến cho người ta khó quên, rung động như thế nào.
Tang Hiên Vũ và bọn người Trường Huyễn không khỏi liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ xoắn xuýt nồng đậm. Bây giờ bị Nữ Đế để mắt tới, nên làm gì đây?
Trốn?
Nhưng mà có thể trốn được sao?
Trong lúc bọn họ còn đang xoắn xuýt thì giọng nói hùng tráng của Kỳ Bá Thiên vang lên trên không trung: "Huyền Băng Nữ Đế, ngươi nói mà không biết thẹn!"
Vừa rồi Đông Hoàng Tử U nói muốn giết mình trước, khiến cho Kỳ Bá Thiên cực kỳ giận dữ. Mà lần đầu tiên giao thủ chiếm cứ thượng phong khiến cho trong lòng hắn không khỏi coi thường Đông Hoàng Tử U mấy phần, nghe nói như vậy thì nhịn không được muốn động thủ, chỉ hận không thể lập tức tru sát Đông Hoàng Tử U.
Hắn giơ lên Trảm Tiêu Phủ lần nữa, quanh thân linh khí cảnh giới Cổ Thần Cảnh giống như thuỷ triều điên cuồng dâng lên, hình thành gió lốc trong phạm vi ngàn dặm xoay tròn phóng lên tận mây xanh.
"Đoạn Thương Thiên Quyết!"
Mặc dù trong lòng coi thường Đông Hoàng Tử U nhưng Kỳ Bá Thiên ra tay vẫn cực kỳ tàn nhẫn bá đạo.
Trảm Tiêu Phủ được hắn thôi động lần nữa, tập trung khí lãng như biển trên không trung lại, hình thành một đạo quang huy hình cung đáng sợ. Sau đó đổ ập xuống mà mục tiêu cuối cùng chính là Đông Hoàng Tử U!
Đối mặt với một búa cường thế phách tuyệt của Kỳ Bá Thiên, bóng người yêu kiều của Đông Hoàng Tử U yếu đuối hơn nhiều, giống như là mầm liễu non vừa mới sinh ra bên bờ hồ, giống như chỉ thoáng chốc sẽ bị phủ kình nghiền nát.
"Tiên Ma Tâm Ý Kiếm!"
Song khi nàng ra tay, vẻ yếu đuối trên người hoàn toàn biến mất, một đạo kiếm quang kinh khủng dài trăm vạn dặm rào rạt mà lên, che khuất bầu trời tráng lệ rộng lớn, khiến cho nàng có phong thái giống như đấu thần tuyệt thế.
Băng Phượng Kiếm theo tâm ý của nàng hung ác bổ về phía Kỳ Bá Thiên, kiếm quang đầy trời phủ tử quang yêu diễm, phóng thẳng tới phủ quang che kín bầu trời.
Ầm ầm! ! ! !
Kiếm quang và phủ quang điên cuồng quấn quýt lấy nhau, giống như lần đầu tiên hai người xuất thủ.
Kỳ Bá Thiên vận ra một đạo linh khí rót vào Trảm Tiêu Phủ, dùng sức ép thần phủ xuống: "Lần này rõ ràng ngươi dùng nhiều sức hơn, đáng tiếc vẫn không chịu nổi một kích của bản tướng quân!"
Bành! ! !
Cũng ngay khi hắn vừa mới nói dứt câu thì kiếm quang che trời trực tiếp lấy thế nghiền ép đánh nát phủ quang, sau đó một đạo kiếm quang màu lam sắc bén đánh phá lôi quang.
Đạo kiếm quang này có tốc độ cực nhanh, lấp lóe trên không trung một cái trông chớp mắt vượt qua khoảng cách mười dặm!
Kỳ Bá Thiên cảm thấy trước ngực rét lạnh, con ngươi không khỏi co rụt lại, vội vàng nghiêng người né tránh, đồng thời quơ Trảm Tiêu Phủ bổ vào không trung.
Bành! ! !
Kiếm khí bạo liệt, tiên kiếm chi khí sắc bén phi phàm lấy nổ tung ở trước mặt Kỳ Bá Thiên, kiếm quang sắc bén như vạn thiên châm nhọn khuếch tán ra ở trước mặt hắn, có mấy đạo bay sát qua mặt hắn.
"Tê ~ "
Cảm nhận được trên mặt đau nhói, Kỳ Bá Thiên không khỏi âm thầm hít vào một hơi khí lạnh, biểu cảm phách lối trên mặt biến mất không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ kinh hãi nồng đậm.
"Nữ nhân này có thể làm tổn thương ta!"
Hắn hoàn toàn không ngờ được là lần này Đông Hoàng Tử U có thể nghiền ép hắn.
Đông Hoàng Tử U cầm kiếm đứng ở trong quang huy, vẻ mặt lãnh khốc: "May mắn chiếm thượng phong một lần mà đã đắc ý như vậy, người cũng chỉ thường thôi!"
"Câm miệng cho ta!"