Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới ( Dịch Full )

Chương 1404 - Chương 1404. Thần Tăng Hư Không!

Chương 1404. Thần tăng Hư Không! Chương 1404. Thần tăng Hư Không!

Tựa hồ tâm hữu linh tê với Thượng Quan Vân Tiêu, sau khi công tượng Xích Tiêu Thiên chế tác xong mô bản vàng bạc đồng tệ, Vân Hồng Khánh lập tức cầm theo mô bản đến nơi Xích Tiêu Đế bế quan, đồng thời bẩm báo chuyện Đông Hoàng Tử U diệt sát hơn ba trăm vạn vực ngoại Yêu tộc và san bằng Vân Huyễn Cung.

Khi biết những tin tức này, Xích Tiêu Đế lệnh cho Vân Hồng Khánh chuẩn bị một chút lễ vật trân quý, khi năm mới đến thì đến Bắc Huyền Thiên gặp mặt Đông Hoàng Tử U.

Đồng thời, Xích Tiêu Đế còn sai Vân Hồng Khánh truyền tin cho Thượng Quan Vân Tiêu, nói cho Thượng Quan Vân Tiêu biết bọn họ định đến Bắc Huyền Thiên.

Biết được Thượng Quan Vân Tiêu cũng có ý tưởng giống vậy, quân chủ hai phương thiên địa ước định cùng nhau đến Huyền Băng Cung.

...

Thương Long Đại Lục, Lam Vân Quốc, Lâm gia viện.

Viện lạc cổ kính gạch xanh ngói đỏ được lão quản gia Triệu Vạn Phúc quét dọn đến không nhuốm bụi trần, vừa mới mưa nên trong không khí có chút ướt át, không khí nhuộm dần mặt đất tường gạch, lộ ra mấy phần thanh lương thấm vào ruột gan.

Nước trong vạc nước sứ men xanh góc đông nam viện lạc trong xanh như gương, phản chiếu ra hình bóng cây du nơi góc tường. Hơi gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến cho lá cây du lay động, chấn văng mấy giọt nước để lại trên phiến lá, làm cho cả viện lạc lộ ra u tĩnh an bình.

Nhưng mà trong viện cũng không phải hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng đôm đốp thanh thúy, khiến cho viện tử có thêm mấy phần náo nhiệt.

Ở giữa viện tử, trước một bàn đá màu trắng, lúc này đang có hai lão giả ngồi đối mặt nhau.

Một là quản gia Triệu Vạn Phúc, đối diện hắn là một lão hòa thượng người mặc cà sa huyền bạch, tóc trắng cắt ngắn, giữ lại một túm râu dê màu trắng.

Hòa thượng mặt mũi hiền lành, ánh mắt thỉnh thoảng có tinh quang lấp lóe, dường như một ngọn cổ đăng, thoạt nhìn khí chất cực kì bất phàm. Mà sau lưng lão hòa thượng còn có một tiểu hòa thượng chừng mười ba mười bốn tuổi, vẻ mặt thành kính cung kính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ trên bàn đá.

Lúc này, trên bàn cờ hắc tử như long xuất hải, chiếm cứ hai phần ba bàn cờ, rất có phun ra nuốt vào thiên địa chi tượng. Mà bạch tử hùng cứ một phần ba khác, bốn phía có mấy chỗ trống không, rất có thế vận sức chờ phát động, tùy thời phản công.

Nhưng mà Triệu Vạn Phúc nhìn chằm chằm bạch tử, suy tư gần một nén nhang cũng không tìm được nơi có thể lạc tử, giơ một viên bạch tử lên muốn buông xuống nhưng đổi vị trí mấy lần đều cảm thấy không được, dáng vẻ khó mà hạ thủ.

Hít sâu một hơi, Triệu Vạn Phúc để cờ xuống, chắp tay nói với lão hòa thượng: "Thiền Sư kỳ đạo cao thâm mạt trắc, rõ ràng để lại cho lão già ta ít nhất bảy nước nhưng mà cho dù ta hạ ở nơi nào cũng sẽ dẫn rồng mà động, sẽ tạo thành tổn thương trí mạng cho mình."

"Thủ đoạn dục cầm cố túng như thế này đúng là khiến người ta bội phục! Bàn này là ta thua!"

Hôm nay khi hắn ra ngoài, vô ý gặp được một đôi sư đồ hòa thượng hoá duyên trước cửa nhà, bởi vì được sự giúp đỡ của Lâm Hiên nên hắn đã thành công bước vào cảnh giới Chuẩn Đế, cho nên cũng nhìn ra lão hòa thượng khí thế cực kì bất phàm, nghĩ đối phương hẳn là nhất đại cao tăng.

Thế là Triệu Vạn Phúc mời sư đồ hòa thượng vào nhà, khách khí dâng lên nước trà điểm tâm, mời bọn họ dùng bữa.

Trong quá trình trò chuyện, Triệu Vạn Phúc biết được lão hòa thượng tôn hiệu Hư Không Thiền Sư, lập tức vô cùng kính sợ.

Phải biết, trong truyền thuyết Lam Vân Quốc, Hư Không Thiền Sư chính là tồn tại gần như thần tăng. Hắn không những đã sống ít nhất bảy trăm vạn năm mà hơn sáu triệu năm trước hắn đã bước vào Thánh Cảnh, Phật pháp tạo nghệ có thể xưng Phật Đạo Tôn Giả đương thời, có tiềm năng phúc tuệ nhị chân tôn.

Khiến cho người ta kính nể nhất là cho dù có tu vi và Phật pháp tạo nghệ siêu tuyệt như thế nhưng Hư Không Thiền Sư lại không mang hết thảy danh lợi, không xây chùa miếu không nạp tiền tài, cho tới nay đều vân du tứ phương, gặp được người hữu duyên thì rộng truyền Phật Đạo, kết thiện duyên.

Mà cái tên Hư Không của hắn thì lấy từ câu "Sắc bất dị không, không bất dị sắc", đại biểu cho hắn xem hết thảy mọi thứ đều là không, chỉ có Phật pháp vĩnh tồn.

Nghĩ đến mình lại ngẫu nhiên gặp Phật Đạo đại năng bực này, hơn nữa viện lạc vẫn luôn trống không, Triệu Vạn Phúc mời Hư Không Thiền Sư và đồ đệ của hắn ở lại mấy ngày để bày tỏ sự tôn kính.

Trong quá trình này, Triệu Vạn Phúc biết được Hư Không Thiền Sư kỳ đạo tạo nghệ cực cao, có lòng luận bàn giao lưu với hắn.

Không ngờ được là Hư Không Thiền Sư trình độ còn cao hơn hắn tưởng tượng, có thể nói là siêu phàm nhập thánh!

Sở dĩ Triệu Vạn Phúc đánh giá Hư Không Thiền Sư cao như thế chính là vì trong quá trình hắn đánh cờ với Hư Không Thiền Sư, thường xuyên mượn bản « Kỳ Đạo Chân Giải » đó quan sát.

Nhưng mà cho dù là không ngừng tham chiếu kỹ xảo và thủ pháp trong« Kỳ Đạo Chân Giải » nhưng Triệu Vạn Phúc vẫn bị Hư Không Thiền Sư chiếm tiên cơ, mười trận chiến mười trận bại, hoàn toàn không có sức hoàn thủ.

Cái này theo Triệu Vạn Phúc đã là chuyện nghịch thiên, mà kỳ thuật mà Hư Không Thiền Sư biểu hiện ra càng vượt qua phàm nhân, đứng hàng Thánh giai. Phải biết « Kỳ Đạo Chân Giải » chính là điển tịch kỳ đạo cực kỳ mạnh mẽ trân quý trong thiên hạ, bao gồm phương pháp phá giải tất cả thế cuộc trong thiên hạ, còn có một ít phương pháp chính là thủ bút tiên giới không có ở nhân gian.

Hơn nữa điển tịch này thiên hạ chỉ có một bản, có thể nói là kỳ đạo bản độc nhất, cực kỳ trân quý như phượng mao lân giác. Nhớ ngày đó điển tịch này là phụ thân Lâm Hiên ngẫu nhiên mua xuống trong quá trình kinh thương, để lại trong Lâm gia viện, trước đó Triệu Vạn Phúc cũng nghiên tập điển tịch này, cho nên học được một tay kỳ thuật rất không tệ.

Bình Luận (0)
Comment