"Đế phu không chỉ thân phận hiển quý, càng là Văn Thánh cao thượng vô thượng, ta dáng vẻ như thế này sao có thể đi gặp hắn được?"
"Văn Nghệ, giúp ta múc nước, vi sư ta muốn tắm rửa thay quần áo, cạo tóc rửa mặt đi gặp Đế phu!"
...
Trên quảng trường cực lớn ngoài cửa thư viện.
Năm vạn đệ tử tề tụ ở đây, ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn trên bầu trời chậm rãi rơi xuống.
Đợi đến khi Ngọc Liễn rơi xuống mặt đất, Lâm Hiên dẫn theo mấy người Tuyền Châu đi ra cửa xe.
"Bái kiến Đế phu!"
Các đệ tử Tam Quốc Thư Viện nhao nhao lộ ra kính ngưỡng chi sắc.
Cho dù nam nữ, giờ khắc này tất cả đều khuynh đảo dưới sức hấp dẫn vô biên của Lâm Hiên.
Một người sáng lập khác của thư viện, Quản Hàn Xuân từ trong đám người vội vàng đi ra, sau khi hành lễ nói: "Đế phu, trong thư viện chúng ta mới dựng lên một bia đá, chờ ngài đến đề tự."
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, có hắn và Bạch Quân Khiêm dẫn đầu, dẫn chúng nữ nhi đi vào trong thư viện.
…………………………..
Nhìn thấy Lâm Hiên vào cửa, năm vạn đệ tử trên quảng trường cũng bận bịu đi theo vào. Đế phu đề tự, đây chính là khâu quan trọng nhất trong buổi lễ khai trương của Tam Quốc Thư Viện.
Bởi vì tòa bia đá này chính là tinh thần của toàn bộ thư viện. Cũng là chuẩn tắc để các đệ tử cầu học và làm việc.
Bởi vậy có thể thấy được, nó quan trọng với Tam Quốc Thư Viện như thế nào.
Mà trong số tất cả mọi người đang có mặt ở đây, làm Văn Thánh đương thời, đương nhiên Đế phu là nhân tuyển có một không hai để đề tự lên tấm bia đá.
"Quan sát Đế phu đề tự, là một lần trải nghiệm quan trọng nhất trong quá trình tu hành văn đạo của chúng ta."
"Lấy tài hoa bất thế của Đế phu, tuyệt đối có thể trợ giúp cho chúng ta rất nhiều, giúp cho chúng ta thẳng tiến không lùi trong quá trình tu hành văn đạo!"
Trong mắt đông đảo đệ tử đều lóe ra vẻ sùng bái, có chút hưng phấn chờ Lâm Hiên động thủ.
Lúc này Lâm Hiên đã đi tới trước tấm bia đá to lớn.
Ngẩng đầu nhìn lại, bia đá xây hùng vĩ, rất có khí thế.
Bạch Quân Khiêm và Quản Hàn Xuân hành lễ trước, nói: "Đế phu, mời!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, sau đó tìm kiếm danh ngôn có liên quan tới cầu học ở trong Huyền Tuyệt Thiên Thư.
Chỉ trong một cái chớp mắt hắn đã tìm được hai câu rất là nổi tiếng.
Lập tức thôi động chân nguyên.
Giơ ngón tay lên, lấy chỉ làm kiếm, để lại từng vết kiếm tiêu sái ở trên tấm bia đá.
Chỉ chốc lát, hai câu nói cũng đã viết xong.
Phi Đạm Bạc Vô Dĩ Minh Chí!
Phi Ninh Tĩnh Vô Dĩ Trí Viễn!
Bạch Quân Khiêm, Quản Hàn Xuân và năm vạn đệ tử đang có mặt ở đây yên lặng đọc hai lần, sau đó lập tức tiếng than thở như sấm.
"Không màng lợi danh, định rõ chí hướng, yên tĩnh trí viễn, đúng là thể hiện tất cả chuẩn tắc học tập làm người cả đời của chúng ta, đúng là câu nói rất hay!"
"Đế phu không chỉ có văn thải hoa lệ, nội hàm cũng vô cùng thâm hậu, không hổ là Văn Thánh đương thời, đúng là khiến cho người ta nhìn mà than thở!"
"Hai câu này của Đế phu chắc chắn sẽ dẫn dắt thư viện chúng ta lưu danh thiên cổ, hậu thế kính ngưỡng!"
Giờ khắc này.
Tất cả mọi người đang có mặt ở Tam Quốc Thư Viện cảm nhận được cái gì mới là tài hoa kinh thế.
Lâm Hiên chỉ viết hai câu nói ngắn ngủi nhưng lại giống như là thể hồ quán đỉnh, khiến cho tất cả mọi người như đang tắm gió xuân.
"Oa ~ cha thật lợi hại!"
Nhìn thấy nhiều người như vậy tán thưởng tài hoa của Lâm Hiên, mấy người Tuyền Châu nhịn không được vui vẻ đập tay.
Cha tiện tay viết ra cũng có thể làm cho những người này kích động sùng bái như thế, hắn đúng là rất đáng gờm!
"Đúng rồi cha, câu mà ngươi viết rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
Tuyền Châu là người đầu tiên kéo góc áo Lâm Hiên. Tiểu nha đầu cảm thấy nếu là câu nói dạy người ta học tập thì nhất định mình cũng phải hiểu được nó có ý nghĩa như thế nào mới được.
Tuyền Hi, Tuyền Hàm cũng nhao nhao ngẩng đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Lâm Hiên.
Tuyền Ấu lúc đầu hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn đám người, chợt phát hiện các tỷ tỷ đều đang nhìn cha. Thế là nàng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên. Chỉ cần làm giống y như các tỷ tỷ thì chắc chắn sẽ không sai!
Tiểu nha đầu cảm thấy mình rất thông minh, đắc ý vụng trộm cười một tiếng.
Lâm Hiên cưng chiều mà nhìn chúng nữ nhi, nói ra: "Hai câu này chính là nói cho chúng ta biết, không nên bị một chút xíu lợi ích mê hoặc phương hướng, lúc học tập thì phải giữ vững tinh thần."
"A nha!"
Mấy người Tuyền Châu gần như là nghe xong thì lập tức hiểu được, lời cha nói rất là có đạo lý.
Mà hai người Phạm Thánh Chu và Ngô Văn Nghệ mới vừa tới tiền viện, cũng nhìn thấy chữ Lâm Hiên khắc vào trên tấm bia đá.
Hai người lập tức lộ ra vạn phần sùng bái.
Phạm Thánh Chu càng kích động vỗ tay một cái, âm thầm tán thưởng: "Câu hay! Đúng là câu hay! Không hổ là Văn Thánh, tiện tay một câu đều là hiếm thấy trên đời!"
"Phạm Thánh Chu ta sống hơn năm ngàn năm, hôm nay rốt cục gặp được quý nhân a!"
Hắn vội vàng tiến lên, cung kính hành lễ với Lâm Hiên: "Lão hủ bái kiến Đế phu!"
Bạch Quân Khiêm giới thiệu: "Đế phu, vị này chính là lão sư của ba người chúng ta, Phạm Thánh Chu Phạm đại nho."
Ngô Văn Nghệ cũng nói: "Lão sư nghe nói Đế phu chính là Văn Thánh đương thời, lập tức tắm rửa thay quần áo đến đây bái kiến."
Nghe được bọn họ nói như vậy, năm vạn đệ tử đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Phạm Thánh Chu Phạm đại nho, đó là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử văn đạo của toàn bộ Thương Long đại lục.
Trong truyền thuyết, hắn trời sinh có văn đạo thiên phú hơn người một bậc. Mười sáu tuổi đã văn thải che lại một nước. Đồng thời được Lang Gia quốc quân thịnh tình mời, vào triều làm quan, quan cư hiển hách. Mười tám tuổi, hắn chu du liệt quốc, bày ra tài hoa văn đạo của mình khắp toàn bộ Thương Long đại lục.