Giờ phút này, ngay cả Tiêu Phi luôn tâm cao hơn trời kiệt ngạo bất tuân đều lộ ra vẻ sùng bái. Tiêu Phi ta từ khi nhận được Lục Linh Tháp đến bây giờ đều xem thiên hạ như không. Cho đến khi Bắc Huyền Thiên Đế phu xuất hiện ta mới hiểu được, người giỏi còn có người giỏi hơn núi cao còn có núi cao hơn, những lời này quả nhiên không có sai!
Nghĩ đến đây, Tiêu Phi là người đầu tiên quỳ gối xuống ôm quyền nói: "Đa tạ Đế phu xuất thủ cứu giúp!"
Hắn biết rất rõ nếu như không có Đế phu xuất hiện, chẳng mấy chốc hắn sẽ bị Lục Linh Tháp xé thành mảnh nhỏ. Kiêu ngạo tự tôn gì đó ở trước mặt Đế phu đều không đáng giá nhắc tới!
Mà theo hắn quỳ xuống hành lễ thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây cũng vội vàng làm theo, trong lúc nhất thời thanh âm to như sấm: "Đa tạ ân cứu mạng của Đế phu!"
Tiêu Linh Nhi đi theo nhìn thấy cảnh này thì thân thể có chút run rẩy. Ánh mắt rơi xuống bóng lưng Lâm Hiên, nàng chưa bao giờ cảm nhận được một nam nhân có thể cao lớn hùng vĩ như thế.
"Ca ca!"
Tiêu Linh Nhi lập tức đáp xuống mặt đất sau đó nhào vào trong ngực của Tiêu Phi.
Vừa rồi Tiêu Phi để ý thấy Tiêu Linh Nhi theo chân Mộ Ấu Khanh đến đây. Liên tưởng một chút hắn lập tức hiểu được chắc chắn là muội muội của mình gặp được Đế phu, mời hắn xuất thủ cứu giúp, Đế phu mới có thể kịp thời xuất hiện.
"Muội muội, ngươi đúng là gặp được đại quý nhân!" Tiêu Phi trong lòng có chút kích động.
"Ừm!" Tiêu Linh Nhi lộ ra vẻ vui mừng: "Đế phu chính là đại quý nhân của chúng ta! Ca ca, ngươi sau này có tiền đồ, nhất định phải nhớ kỹ hôm nay là hắn giúp ngươi!"
"Đó là chuyện đương nhiên!" Tiêu Phi gật gật đầu: "Ta Tiêu Phi chưa hề phục ai, nhưng Đế phu ngoại lệ! Ân này nhất định khắc trong tâm khảm!"
Tiêu Hùng, Tiêu Diệp đang đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện với nhau như vậy thì trên mặt xám như tro. Tiêu Linh Nhi trèo lên cành cây cao Bắc Huyền Thiên Đế phu. Mà bây giờ bọn họ đại thế đã mất.
Xoát ~
Lúc này một đạo kim quang sáng chói từ trên trời giáng xuống.
Tịnh Hải cao tăng dẫn theo Tuệ Năng đồng thời đáp xuống đất.
Tịnh Hải liếc mắt nhìn thấy Lục Linh Tháp to lớn ở dưới đất, hắn không khỏi giật mình nói: "Đại kiếp nạn lại được hóa giải!"
Vừa rồi ở xa ngoài ngàn dặm, hắn thấy trên không Việt Thương Quốc huyết quang vô biên. Lúc ấy ý nghĩ duy nhất trong đầu của hắn chính là Lục Linh Tháp điên dại, bắt đầu điên cuồng tru diệt.
Không ngờ được là bây giờ chẳng những Lục Linh Tháp an tĩnh rơi xuống đất mà toàn bộ Việt Thương Quốc cũng hoàn toàn yên tĩnh tường hòa.
Mà thấy rõ hai hàng chữ lớn bên trên Lục Linh Tháp, Tịnh Hải càng khiếp sợ không thôi.
"Xem ra hai câu này chính là phong ấn đại kiếp uy lực vô biên, chính là khắc tinh chí mạng của Lục Linh Tháp."
"Rốt cuộc là đại năng phương nào lại có thể khắc phong ấn đại kiếp lên trên thân tháp?"
Hắn thông qua thiên địa vọng khí thuật, dự đoán được hình ảnh Lục Linh Tháp đại sát tứ phương. Nhưng khi đó bên trên Lục Linh Tháp cũng không có bất kỳ chữ gì. Điều này chứng tỏ là hai hàng chữ này chính là mấu chốt phong ấn Lục Linh Tháp.
Mà sợ là chỉ có Phật Đà ngưng tụ nhân quả, vạn kiếp bất diệt Chuẩn Tiên mới có năng lực ngạnh sinh sinh khắc hai câu này lên trên thân tháp.
Tiêu Phi tách đám người ra bước nhanh đi lên trước, hành lễ nói: "Tịnh Hải đại sư, người hóa giải kiếp nạn chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Đám người tách ra, vừa lúc để Tịnh Hải có thể nhìn thấy Lâm Hiên. Tịnh Hải cẩn thận quan sát Lâm Hiên một chút, không khỏi giật nảy cả mình. Thiên địa vọng khí thuật của hắn không những có thể dự báo được tương lai nhất định mà còn có thể nhìn thấy được khí vận lai lịch của bất kỳ người nào. Nhưng mà hắn vừa mới phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu được Lâm Hiên.
Ở trên người của Lâm Hiên như có một đạo Hỗn Độn chi quang, hỗn hỗn độn độn, giống như từ vũ trụ mới bắt đầu mà tới. Loại khí tượng này, Tịnh Hải cảm thấy cho dù là Phật Đà tại thế cũng chưa chắc có thể so sánh được.
"Bắc Huyền Thiên Đế phu, chính là đại tạo hóa!"
Nghĩ đến đây, Tịnh Hải liền vội vàng tiến lên hành lễ: "Tiểu tăng Tịnh Hải, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Đám người thấy hắn thành kính hèn mọn như thế, không khỏi lộ ra một tia chấn kinh. Tịnh Hải chính là cao tăng đắc đạo của Đại Lôi Âm Tự. Rất có uy danh trong giới võ đạo của ba phương thiên địa Cửu Huyền Thiên, Xích Tiêu Thiên và Động Nguyên Thiên. Nhưng mà hắn lại tự xưng là tiểu tăng ở trước mặt của Lâm Hiên, có thể nói là hạ tư thái rất là thấp.
Mà Tiêu Phi từng có giao tình với Tịnh Hải suy đoán chắc chắn là Tịnh Hải phát hiện được cái gì đó từ trên người của Lâm Hiên. Chuyện này khiến cho Tiêu Phi nhất thời càng thêm sùng bái và kính sợ Lâm Hiên.
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Tiêu Phi tiến lên hành lễ nói: "Đế phu tại thượng, ma khí như Lục Linh Tháp không phải là ta có thể khống chế được.”
"Tại hạ nguyện hiến tặng nó cho Đế phu, xin Đế phu vui vẻ nhận!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ hâm mộ. Lục Linh Tháp chính là ma khí cấp Linh Bảo, cho dù bị phong ấn lại thì chắc chắn cũng là một món bảo vật kinh thiên.
Nhưng mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây ai cũng cảm thấy nếu như Lục Linh Tháp đã bị Lâm Hiên phong ấn trấn áp. Như vậy thì thứ này thuộc về Lâm Hiên là kết quả tốt nhất.
"Ừm."
Thấy Tiêu Phi thật tâm thật lòng như thế, Lâm Hiên cũng hào phóng đồng ý. Hắn vung tay phải lên, thu nhỏ Lục Linh Tháp ném vào trong thanh vật phẩm của hệ thống.
Loại bảo vật này Lâm Hiên chỉ coi trọng bốn thanh kiếm ở trên đỉnh chóp của nó. Bốn thanh kiếm này tên là Tứ Tướng Thần Kiếm, chính là bảo vật cấp Linh Bảo. Tục truyền, chính là Hóa Huyết Ma Thần thời kỳ viễn cổ trích dẫn vô biên Huyết Sát chi lực đúc thành. Một khi kết hợp nó với Nguyên Từ Kiếm Thai thì chắc chắn có thể luyện chế ra chuẩn tiên kiếm có uy lực siêu phàm.