Mấy người Tuyền Châu đều có chút khẩn trương nắm nắm tay nhỏ: "Oa ~ những đại ca ca này đều siêu lợi hại!"
Lâm Hiên nhìn thấy các tiểu nha đầu vừa khẩn trương lại hưng phấn như thế, dịu dàng nói ra: "Các bảo bối đừng lo lắng, đây chỉ là luận bàn bình thường mà thôi, nhớ kỹ dùng hết toàn lực phát huy là được."
Thật ra thì trải qua thời gian dài quan sát như vậy, hắn đã nhìn ra mấy người Tuyền Châu và bốn người Triệu Vũ Kiệt ai thắng ai thua.
Mặc dù mấy người Triệu Vũ Kiệt đều rất mạnh. Nhưng bốn tiểu nha đầu nhà mình kế thừa thiên phú yêu nghiệt và kiếm pháp của Đông Hoàng Tử U.
Thứ hai, các nàng cũng đã nhận được truyền thừa "Vô Cực Kiếm Pháp" của mình. Thay đổi một cách vô tri vô giác, thực lực của các nàng đã vượt xa các thiếu niên đang có mặt ở đây.
Cho nên chân chính khảo nghiệm các nàng không phải kiếm thuật. Mà là khi đối mặt đối thủ nhìn như rất mạnh, các nàng có thể giống Đông Hoàng Tử U, thẳng tiến không lùi hay không!
Được Lâm Hiên cổ vũ và an ủi, lúc này mấy người Tuyền Châu mới lấy hết dũng khí nói.
"Cha yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đánh cho tốt!"
Trong mắt các tiểu nha đầu lập tức tràn đầy đấu chí.
"Đi thôi." Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tuyền Châu.
Trận tỷ thí đầu, để nàng đi đánh với Vu Vũ Thượng.
Tuyền Châu ừ một tiếng, nhếch miệng nhỏ, dáng vẻ ý chí chiến đấu sục sôi xông lên đài diễn võ. Trong nháy mắt, Vu Vũ Thượng cao lớn và Tuyền Châu mềm mại nho bé tạo thành tương phản mãnh liệt. Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra ánh mắt cực kỳ tò mò, cực kỳ mong đợi bọn họ giao thủ sẽ ma sát ra hỏa hoa như thế nào.
Đối với Tuyền Châu, Vu Vũ Thượng cũng không có khinh địch. Hắn cũng sẽ không ngốc đến cho rằng Tuyền Châu cái gì cũng không được.
Nhưng mà đối với tiểu muội muội đáng yêu như thế này, Vu Vũ Thượng cũng không thể nhẫn tâm.
Thế là nói: "Tiểu muội muội, sau đó ca ca đánh với ngươi hai chiêu, có chừng mực là được!"
Tuyền Châu lắc cái đầu nhỏ: "Không! Mẫu thân nói một khi quyết định chuyện nào đó thì phải toàn lực ứng phó! Đại ca ca, chúng ta đều phải hết sức nha!"
Vu Vũ Thượng nghe vậy không khỏi nở nụ cười: "Được, vậy ta hết sức!"
Tuyền Châu lộ ra thần sắc kiên định: "Vậy ta tới nha!"
Nói xong, nàng giơ kiếm trong tay lên, đệm bước hai cái, sau đó lăng không đâm về phía Vu Vũ Thượng.
"Ừm?"
Cảm thấy kiếm chiêu của Tuyền Châu có chút phiêu hốt, trong nháy mắt trên mặt Vu Vũ Thượng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Mà cũng trong chớp mắt, hắn phát hiện kiếm của Tuyền Châu đã tới gần mình chỉ có một thước!
"A? Chuyện này, sao lại nhanh như vậy?"
Vu Vũ Thượng giật nảy cả mình, hắn không nghĩ tới kiếm của Tuyền Châu lại đột nhiên nhanh hơn gấp mấy lần.
Trong kinh hoảng, hắn vội vàng toàn lực vận chuyển chân nguyên, cường lực đâm ra một kiếm, muốn ngăn chặn kiếm thế của Tuyền Châu.
Đang!
Nhưng mà một tiếng vang thật lớn vang lên.
Sau đó Vu Vũ Thượng kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lẫn kiếm nhanh chóng thối lui về sau, dưới chân không còn bệ đứng, từ đài diễn võ rơi xuống đất!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sợ ngây người.
Mà Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu thì nhao nhao che kín miệng nhỏ.
"Oa, tỷ tỷ thật lợi hại!"
"Một kiếm thắng đại ca ca!"
"Thật mạnh thật mạnh!"
Chính Tuyền Châu cũng không hiểu ra sao, chờ lấy lại tinh thần, nàng mới biết được tất cả đều là sự thật.
Nhìn thấy Vu Vũ Thượng rơi xuống đất, nàng vội vàng chạy đến bên cạnh đài diễn võ: "Đại ca ca, ngươi không sao chứ?"
Vu Vũ Thượng lắc đầu: "Không có việc gì!"
"Vậy vừa rồi ngươi tận lực sao?" Tuyền Châu nghĩ thầm mình mới vừa ra tay thì thắng, đúng là có chút không thể tin được!
Nghe vậy, Vu Vũ Thượng mặt mo đỏ ửng: "À... tận lực!"
"A a, vậy là tốt rồi!" Tuyền Châu khẽ gật đầu.
Tiểu nha đầu trong lòng cảm thấy rất kiêu ngạo, Hóa ra mình có thể đánh thắng được đại ca ca lợi hại như vậy. Xem ra, cha và mẫu thân của mình thật sự lợi hại. Có bọn họ phải nói là quá hạnh phúc!
Mà hơn mười vạn người đang có mặt ở đây cũng nhịn không được ở trong lòng cảm khái. Không hổ là nữ nhi của Bắc Huyền Thiên Đế phu, lợi hại!
Đợi đến Tuyền Châu trở lại phía sau Lâm Hiên, tiếp theo đến phiên Tuyền Hi ra sân.
"Bảo bối, cố lên!" Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng.
"Tuyền Hi cố lên!"
"Tỷ tỷ cố lên!"
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng nhao nhao động viên Tuyền Hi. Tuyền Hi vẻ mặt đấu chí ừ một tiếng, sau đó nhanh chân đi lên đài diễn võ.
Mà đứng đối diện nàng là Hàn Thế Văn tới từ Động Nguyên Thiên.
Có thất bại Vu Vũ Thượng làm bài học. Đối với tiểu khả ái Tuyền Hi, Hàn Thế Văn không có chút nào xem thường. Hắn lấy ra kiếm của mình, trịnh trọng hành lễ với Tuyền Hi.
"Hóa Nguyên Kiếm!"
Sau đó Hàn Thế Văn sử xuất tuyệt học bản tông. Trong lúc nhất thời kiếm khí tung hoành trăm mét, lấy vô cùng lăng lệ chi thế đâm về phía Tuyền Hi.
Mấy người Tuyền Châu thấy thế đều hai tay ôm ngực: "Oa, kiếm chiêu thật là lợi hại! Tuyền Hi nhất định phải cố lên nha!"
Tuyền Hi hít vào một hơi thật dài, giờ phút này trong đầu chỉ còn lại kiếm chiêu của mẫu thân, còn có kiếm ý cha truyền thụ cho. Cảm nhận được kiếm khí tới gần, nàng giơ kiếm trong tay lên, lấy hóa bướm bay múa chi thế hất kiếm lên.
Đang!
Kiếm của nàng vừa đúng chạm vào trên mũi kiếm Hàn Thế Văn, đánh trật phương hướng công kích của Hàn Thế Văn.
"Không hổ là yêu nghiệt truyền nhân, một kiếm này đúng là không đơn giản!"
Hàn Thế Văn thầm giật mình không thôi, tranh thủ hội tụ chân nguyên đến đỉnh phong, cổ tay rung lên, đâm ra một kiếm mạnh hơn.
"Đại ca ca, ta muốn phản kích!"
Lúc này Tuyền Hi không lùi mà tiến tới, kiếm trong tay từ thủ phản công. Nàng nhớ rất rõ, mẫu thân nói muốn khắc địch chế thắng, kiếm thế nhất định phải bá đạo.
Lúc nên xuất thủ, phải không chút do dự.
Kết hợp kiếm ý Lâm Hiên truyền thụ cho, tiểu nha đầu một chiêu trong nháy mắt hội tụ bá đạo và mờ mịt làm một thể. Lấy quỹ tích không thể nắm lấy, một kiếm đâm về phía cổ tay Hàn Thế Văn.
"Tê!"