Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới ( Dịch Full )

Chương 184 - Chương 184. Long Phụ Vô Khuyển Nữ! (2)

Chương 184. Long Phụ Vô Khuyển Nữ! (2) Chương 184. Long Phụ Vô Khuyển Nữ! (2)

Tuyền Châu giơ tay nhỏ lên: "Ta cảm thấy, kiếm đạo rất đơn giản, dùng phương pháp hữu hiệu nhất để khắc địch chế thắng chính là lựa chọn tốt nhất!"

Nàng vừa nói xong, Tuyền Hi cũng giơ tay nhỏ lên: "Cha, ta cảm thấy muốn xuất kiếm như thế nào thì phải xem ý nghĩ của người cầm kiếm, hư hư thật thật, khiến cho người ta nhìn không thấu mới là tốt nhất!"

"Còn nữa, uy lực của kiếm nằm ở chỗ hậu tích bạc phát không cần phải nhiều mà là phải tinh thông!" Tuyền Hàm vội vàng nói bổ sung.

Tuyền Ấu giơ hai tay lên nhảy dựng lên: "Ta cũng muốn nói! Lúc xuất kiếm có thể điên cuồng, nhưng tiếp theo phải làm như thế nào thì nhất định phải tỉnh táo!"

Nghe được chúng nữ nhi nói như thế, Lâm Hiên trong lòng cảm thấy yên tâm: "Các bảo bối, các ngươi đều tổng kết rất tốt!"

Có các con gái thông minh lanh lợi như thế, Lâm Hiên cảm thấy người làm cha như mình rất là thành tựu.

Mà nhìn thấy Lâm Hiên dùng phương thức như thế giáo dục chúng nữ nhi, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều âm thầm tán thưởng không thôi.

Đế phu tự thân dạy dỗ, có thể nói là hoàn mỹ thuyết minh phải là một người cha như thế nào!

Tiếp theo, mặc dù Lâm Hiên nói, mấy người Tuyền Châu chỉ là đến tỷ thí, có thể không chiếm dụng danh ngạch. Nhưng mấy người Triệu Vũ Kiệt và Vu Vũ Thượng cũng không có lòng tỷ thí, thiếu niên kiếm đạo đại hội này kết thúc qua loa như thế.

Ra khỏi quảng trường diễn võ Thiên Kiếm Sơn.

Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái chia tay với Mộ Ấu Khanh.

Trước khi trở về Thủy Tinh Cung, hắn còn phải giải quyết một tai họa ngầm của Bắc Huyền Thiên.

Thiên Hạt tộc!

...

Trung Kinh Sơn Mạch.

Rặng núi này phạm vi ba trăm vạn dặm, nhiều đại thụ che trời, nhiều kỳ thạch hiểm thủy, địa hình vô cùng phức tạp. Trong dãy rừng rậm cổ xưa và quanh bên ngoài dãy núi, một chi đội ngũ mấy ngàn người đang nhanh chóng đi vào bên trong rừng rậm.

Nếu nhìn kỹ lại thì có thể nhìn thấy bọn họ đại khái chia làm năm sáu môn phái.

Ba người dẫn đầu chính là tông chủ Cự Kiếm Môn Lâm Thông, tông chủ Diệu Huyền Tông Vương Văn Dương, tông chủ Bát Quái Tông Phương Thánh Nguyên.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua rừng rậm xanh um tươi tốt trước mặt và hoàn cảnh hiểm trở đó.

Lâm Thông lên tiếng nói: "Trung Kinh Sơn Mạch địa hình phức tạp nhiều nguy hiểm, hôm nay thấy quả là thế!"

Vương Văn Dương thở dài một hơi: "Cho dù có phức tạp nguy hiểm như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải đi vào để tìm đệ tử của mình ra."

Phương Thánh Nguyên mặt một bộ bát quái bào xám trắng, nghe vậy nở một nụ cười quỷ dị, gật đầu nói: "Không sai, bí cảnh lần này, mỗi tông môn chúng ta đều có hơn ngàn đệ tử mất tích."

"Nếu như không thể tìm được bọn họ thì đúng là khiến cho người ta ăn ngủ không yên!"

…………………………………………

Nghe Phương Thánh Nguyên Nói như vậy tất cả mọi người ở đây đều gật đầu đồng ý.

Mấy đại tông môn bọn họ, mỗi một cái đều có hơn ngàn đệ tử biến mất trong rặng núi này. Nếu không tràn ra được dấu vết để lại chẳng những có có thể làm nguy hại tới danh dự của bản thân mà còn sẽ ảnh hưởng đến những đệ tử khác lịch luyện sau này. Dù sao bên trong dãy núi này thường xuyên xuất hiện các loại bí cảnh. Đối với tông môn trong phạm vi mười vạn dặm xung quanh đây, Trung Kinh Sơn Mạch không khác gì là một khu vực vàng để rèn luyện đệ tử.

Cho nên tìm được đệ tử đã mất tích là chuyện bắt buộc phải làm!

Cho dù tất cả bọn họ đều đã chết thì cũng phải chết phải thấy xác!

Trùng hợp hơn là bí cảnh lần này là tất cả đệ tử của mấy đại tông môn đều tham dự vào trong đó.

Cũng chính vì thế cho nên chưởng môn của mấy đại tông môn Lâm Thông, Vương Văn Dương và Phương Thánh Nguyên ăn nhịp với nhau. Tự mình dẫn theo đệ tử tinh anh của bản môn hợp lực đi vào Trung Kinh Sơn Mạch điều tra.

Như thế.

Sau khi đi bộ hơn trăm dặm, rốt cục bọn họ chân chính tiến vào Trung Kinh Sơn Mạch. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, giờ phút này ở trước mặt bọn họ chính là một ngọn núi cao mấy chục vạn trượng. Hai bên dưới núi Không còn con đường nào khác để đi.

Vương Văn Dương ngắm nhìn bốn phía sau đó lên tiếng nói ra: "Không hổ là Trung Kinh Sơn Mạch, chỉ với lối vào dãy núi thì đã là một chỗ có địa hình vô cùng hiểm yếu."

"Nơi đây chính là địa hình hổ khẩu cực kì hiểm ác, một khi rơi vào trong đó nếu như 2 bên xuất hiện kẻ địch thì sẽ bị đón phương kiềm chế."

Bọn người Lâm Thông đều yên lặng gật đầu.

Vương Văn Dương Diệu Huyền Tông chính là tông môn tinh thông kỳ môn độn giáp. Sự hiểu biết của hắn về địa hình phong thủy đương nhiên không phải là bình thường.

"Nói hay lắm." Phương Thánh Nguyên mỉm cười: "Vương Tông chủ không hổ là cao thủ trận pháp, nhìn một chút là có thể nhìn thấu được sự khác biệt ở chỗ này."

Vương Văn Dương lắc đầu cười nói: "Tại hạ thực lực so với Phương tông chủ thì vẫn kém hơn một chút, người quá khen rồi!"

Phương Thánh Nguyên dẫn đầu Bát Quái Tông, sáng lập sớm hơn Diệu Huyền Tông tám ngàn năm. Về phần Phương Thánh Nguyên, hắn chẳng những đạt ra tu vi Thần Phách Cảnh đỉnh phong, còn là một trận pháp tông sư danh phù kỳ thực. Tương truyền hắn có thể tiện tay thành trận. Trong nháy mắt vung lên có thể bố trí một cái trận pháp phạm vi mười dặm.

Cho nên, ở trước mặt hắn, Vương Văn Dương hoàn toàn không dám có bất kỳ ngạo mạn.

Phương Thánh Nguyên sau khi nghe xong cười ha ha: "Người sang có tự mình hiểu lấy, đã như vậy, ta cũng không nhiều lời, đưa các ngươi quy thiên đi!"

Hắn vận chuyển chân nguyên, tiện tay vung lên. Hai bên ngọn núi hồng quang lóe lên, đồng thời kích xạ ra một đạo hồng quang sáng tỏ.

Hô!

Một cái trận pháp hình tròn to lớn chiếm diện tích mười dặm hình thành trong nháy mắt.

Hai đầu trận pháp vừa vặn nối liền với ngọn núi hai bên.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Phương tông chủ, ngươi làm như vậy là có ý gì?"

Đám người Lâm Thông, Vương Văn Dương thất kinh.

Không chờ bọn họ lấy lại tinh thần, Phương Thánh Nguyên đã dẫn theo môn hạ đệ tử bay ra bên ngoài trận pháp.

Bình Luận (0)
Comment