Hắn lập tức tuôn ra một đoàn khí tức Đế Cảnh đáng sợ, lấy uy thế không thể địch nổi xông thẳng lên trời.
Bành!
Chỉ trong chớp mắt thì hắn đã xông ra khoảng cách mười vạn trượng, phá vỡ mặt đất xuất hiện ở giữa không trung.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, bọn người Lâm Thông, Vương Văn Dương đều hô hấp trì trệ, vô thức lui về sau.
"Khí tức Đế Cảnh!"
"Đó là Yêu Hoàng!"
"Hít!"
Bách Lý Hiển người mặc lân giáp, thân hình to lớn ở giữa không trung hình thành một bóng ma kinh khủng.
Mà khiến cho người ta hoảng sợ nhất chính là khí tức Đế Cảnh vạn năm nội tình.
Bọn người Lâm Thông bị uy thế của hắn ép cho lui lại. Cho đến khi lui đến bên cạnh Lâm Hiên mới giống như tiến vào một cái Thần Vực, rốt cục trấn định lại.
Bách Lý Hiển trực tiếp đưa mắt nhìn Lâm Hiên: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, có thể triệt tiêu đại trận của ngươi hay không?"
Hắn tu vi tuy cao nhưng cũng không có tinh thông trận pháp. Mắt thấy Địa Hạ Thành bản tộc khổ tâm thành lập sắp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, đành phải cố nén nộ khí thương lượng với Lâm Hiên.
Lâm Hiên thản nhiên nói: "Không thể."
Xoay tay phải lại.
Bành! ! !
Đại địa rung động một trận. Mặt đất vốn chậm rãi nứt ra, bây giờ tốc độ tăng vọt gấp mấy lần trong nháy mắt.
Sau một tiếng vang thật lớn, triệt để thoát ly mặt đất, lật ra một vòng trên không trung. Trong lúc nhất thời, Địa Hạ Chi Thành của Thiên Hạt tộc hoàn toàn điên đảo, triệt để hiện ra ở trước mặt tất cả mọi người.
Hàng ngàn hàng vạn người của Thiên Hạt tộc, ngẩng đầu trong vô tận phế tích, hoảng sợ nhìn về phía Lâm Hiên.
Bọn họ đánh chết cũng không nghĩ đến chỗ ở đời đời kiếp kiếp của Thiên Hạt tộc lại bị Lâm Hiên dùng sức một mình lật đổ.
Mà những đệ tử Cự Kiếm Môn, Diệu Huyền Tông thì trong mắt tràn đầy kính sợ vô tận mà nhìn Lâm Hiên.
Hóa ra... trên đời này có chúa cứu thế thật!
…………………………………..
"Sư tôn!"
Sau đó chúng đệ tử quay đầu nhìn thấy mấy người Lâm Thông, lập tức sắc mặt vui mừng, nhao nhao xông ra phế tích. Bọn người Lâm Thông cũng đại hỉ, hóa ra các đệ tử của mình còn chưa có chết, đây là thiên đại hỉ sự!
Bách Lý Hiển cũng không để ý đến đám người chạy đi. Ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Hiên.
Là cường giả Đế Cảnh, hắn lại cảm nhận được uy áp khiến cho mình cũng phải kiêng kị từ trên người của Lâm Hiên. Cho nên giờ phút này, hắn vẫn muốn cố gắng một lần cuối thương lượng với Lâm Hiên, tuyệt không dễ dàng trở mặt! Dù sao bây giờ chỉ mới có chỗ ở của Thiên Hạt tộc bị hủy mà thôi, vẫn còn có thể thương lượng với Lâm Hiên được.
Hít sâu một hơi, Bách Lý Hiển trầm giọng hỏi: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, chúng ta hai hổ tranh chấp, chắc chắn không phải là kết quả tốt."
"Nếu ngươi đồng ý, ta có thể liên thủ với ngươi và Huyền Băng Nữ Đế, giúp đỡ bọn ngươi khai cương thác thổ, mở rộng bản đồ Bắc Huyền Thiên."
"Ý của ngươi như nào?"
Nghe được hắn nói như vậy, bọn người Lâm Thông đều tỏ vẻ giật mình. Ý của Yêu Hoàng là muốn giảng hòa với Đế phu!
Không!
Không phải giảng hòa!
Trong đó còn có chút cầu khẩn.
Mà dưới tình hình này nếu là một giây trước thì mấy người Lâm Thông nghĩ cũng không dám nghĩ. Đường đường một Đại Yêu Hoàng, lại chủ động mở miệng hạ thấp tư thái bàn điều kiện, đây là khái niệm gì? Như vậy thì tương đương với một cường giả nhân tộc Đế Cảnh cúi đầu nói chuyện a!
Nhưng mà nghĩ lại thì mấy người Lâm Thông cảm thấy cũng đúng, chỉ có tuyệt đại nhân vật như Bắc Huyền Thiên Đế phu mới có thể làm cho Yêu Hoàng chủ động cúi đầu. Đế phu xứng được Yêu Hoàng khiêm tốn cung hòa như thế.
Lâm Hiên mỉm cười, quay người cho chúng nữ nhi đi đến một bên, chơi trên mặt cỏ. Đồng thời gia trì cho các nàng một cái trận pháp cách âm.
Nhìn thấy hắn làm như thế, bọn người Lâm Thông lập tức hiểu, Đế phu chuẩn bị động thủ! Bọn họ lập tức lui lại đến bên cạnh mấy người Tuyền Châu, trông coi các nàng. Mặc dù có Đế phu giám sát, các tiểu công chúa sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng bọn họ không thể nghĩ như vậy.
Dù chỉ có một phần ức nguy hiểm thì bọn họ cũng phải dốc hết toàn lực canh giữ ở bên cạnh các công chúa.
Mà nhìn thấy hành vi của Lâm Hiên, Bách Lý Hiển không khỏi nhíu mày.
Lại nghe Lâm Hiên lạnh nhạt nói: "Hai hổ tranh chấp, so sánh như thế này ngươi nói rất không thỏa đáng."
"Ồ?" Bách Lý Hiển cố nén nộ khí: "Bản tọa nói sai chỗ nào?"
Lâm Hiên lộ ra một tia khinh miệt: "Hai người thực lực tương đối mới có thể sử dụng cái từ này."
"Về phần ngươi và ta... chính là sâu kiến cùng mãnh thú!"
Bách Lý Hiển sau khi nghe xong nổi giận: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, cuồng phải có hạn độ!"
Lâm Hiên lại so sánh hắn với sâu kiến, khuất nhục bực này, thân là nhất đại Yêu Hoàng, sao có thể chịu đựng? !
Nhưng mà ngay trong chớp mắt sau, nộ khí của Bách Lý Hiển triệt để hóa thành chấn kinh.
Hô!
Một đạo khí tức khủng bố giống như viễn cổ, ẩn chứa lực lượng pháp tắc từ trên người Lâm Hiên thỏa thích phóng xuất ra.
Giờ khắc này, vạn dặm bầu trời biến sắc!
Từng đạo quang ảnh huyền diệu xoay tròn quanh người Lâm Hiên. Từng đạo lực lượng pháp tắc mơ hồ lấy hắn làm trung tâm, phù hợp thiên địa. Giống như là thời khắc này, Lâm Hiên chính là thiên địa, mà thiên địa chính là Lâm Hiên!
"Lão thiên gia, Đại Thánh Cảnh! Mẹ nó là Đại Thánh Cảnh a!"
"Quá mạnh! Thực sự quá mạnh! Trước mặt Đại Thánh Cảnh, Đế Cảnh có thể nói là sâu kíến!"
"Rốt cuộc chúng ta đã trêu chọc đến tồn tại như thế nào!"
Trước khí tức Đại Thánh Cảnh của Lâm Hiên, tất cả người của Thiên Hạt tộc đều mặt xám như tro. Nếu như có thể, bọn họ nguyện cả một đời cẩu dưới đất không ra cũng tuyệt đối không dám trêu chọc yêu nghiệt như Lâm Hiên.
Mà bọn người Lâm Thông cũng cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối. Nhất là Lâm Thông và Vương Văn Dương.
Hơn một tháng trước hai người gặp được Lâm Hiên, khi đó Lâm Hiên vẫn là Đế Cảnh. Nhưng mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Lâm Hiên lắc mình biến hoá thành Đại Thánh Cảnh.