"Hơn nữa chuyện lần này Diêm La Điện nói mà không có bằng chứng, ta cũng chưa từng ký kết một tờ hiệp ước nào với bọn họ."
"Thứ hai, cho dù hoàn toàn bại lộ, ngươi cảm thấy Huyền Băng Nữ Đế có can đảm vọt tới Thanh Vũ Thánh Địa chúng ta sao?"
Tào Thiên Vũ sau khi nghe xong liên tục gật đầu: "Nhạc phụ đại nhân phân tích chí phải!"
Đương nhiên trong lòng của hắn hi vọng Diêm La Điện có thể mã đáo thành công. Mà cho dù thất bại cũng không cần gấp. Với thực lực của Thanh Vũ Thánh Địa cũng đủ tự vệ.
"Ừm?"
Đúng lúc này, Phong Côn Tuyên nhướng mày, nhìn về phía cổng.
Ầm ầm ~
Sau một tiếng vang thật lớn, đại điện rung động không thôi.
Một cái bóng đen to lớn xé rách đêm tối, xé rách mái vòm đại điện, ầm vang rơi xuống.
Trong lúc nhất thời, đại điện vốn xa hoa tràn ngập khói bụi, đá vụn bắn tung trời. Bóng đen to lớn rơi vào giữa đại điện, nối liền nó với ngoài cửa.
Mà tập trung nhìn lại thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không nhịn được mà kinh hô một tiếng: "Là Thánh Địa Thánh Bia!"
Thanh Vũ Thánh Địa đạo thống trăm vạn năm.
Từ khi tổ sư gia sáng lập Thánh Địa, đã lập xuống một tấm bia đá lớn cao tới ngàn trượng. Trên tấm bia đá này ghi lại các sự tích vinh quang, các nhân vật kiệt xuất của Thánh Địa trong trăm vạn năm nay.
Có thể nói, khối bia đá này chính là biểu tượng của Thanh Vũ Thánh Địa. Thánh Địa vinh thì Thánh Bia vinh, trái lại cũng thế. Không ngờ được là, Thánh Bia bây giờ sụp đổ trong khoảnh khắc, hiển nhiên là có người cố ý làm như vậy!
Không chờ tất cả mọi người đang có mặt ở đây lấy lại tinh thần thì đã nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, giẫm lên Thánh Bia, rảo bước đi vào đại điện.
Ánh đèn đỏ bừng chiếu sáng người hắn, để hắn tản mát ra vẻ tuấn mỹ và mị lực kinh thế.
"Hủy Thánh Bia của Thánh Địa ta, đây là thù không đội trời chung!"
Phong Côn Tuyên ánh mắt phát lạnh, trầm tư một hồi sau đó lên tiếng nói ra: "Ngươi là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Lâm Hiên khí chất vô song, lại tùy tiện xâm nhập Thánh Địa vào lúc này, hủy Thánh Bia. Phong Côn Tuyên chỉ cần suy nghĩ một chút thì có thể đoán ra được thân phận của hắn.
Mà sau khi Phong Côn Tuyên nói ra thân phận của Lâm Hiên, bọn người Tào Thiên Vũ, Vương Thành đều trong lòng chấn kinh. Bắc Huyền Thiên Đế phu đạp Thánh Bia mà đến, hiển nhiên là đang khiêu khích Thánh Địa!
Mà những người khác như là thành viên Hoàng tộc Cửu Đỉnh Thiên và tông chủ của những tông môn khác đều âm thầm quan sát Lâm Hiên.
Hóa ra đây chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, quả nhiên có sức hấp dẫn vô hạn.
Chỉ là... hắn xâm nhập Thánh Địa, hủy Thánh Bia của người ta như vậy phải chăng có chút ngông cuồng?
Lâm Hiên đi đến trong đại điện, nhìn xuống bọn người Phong Côn Tuyên và Tào Thiên Vũ: "Nếu biết ta là ai, vậy thì chịu chết đi."
"Chờ một chút!" Phong Côn Tuyên tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, bản tọa không rõ tại sao ngươi muốn đối phó chúng ta?"
Mặc dù cũng không e ngại Lâm Hiên nhưng Phong Côn Tuyên cũng không muốn trực tiếp động thủ. Dù sao Lâm Hiên kẻ đến không thiện, nếu đánh nhau thật thì sẽ khó tránh khỏi lưỡng bại câu thương, để một số kẻ địch tiềm ẩn của Thánh Địa chiếm được tiện nghi.
Cho nên hắn định sẽ biện luận trước một phen. Dù sao ước định của hắn và Diêm La Điện lại không có ai biết, Lâm Hiên còn có thể lấy ra được chứng cứ hay sao?
Nếu như cãi cọ không thành, vậy thì động thủ. Còn có thể để cho người khác cảm thấy Thánh Địa không phải cố ý muốn trở thành kẻ địch của Bắc Huyền Thiên, là do Bắc Huyền Thiên Đế phu ép Thánh Địa động thủ.
"Ngươi muốn chơi xấu?" Lâm Hiên khinh thường nhìn Phong Côn Tuyên và Tào Thiên Vũ: "Cần ta lặp lại những gì mà các ngươi vừa mới nói hay không?"
Trước khi tiến vào đại điện, hắn cũng đã dùng La Sát Thần Niệm giám sát nơi này. Bởi vậy, hắn cũng nghe được cuộc nói chuyện của Phong Côn Tuyên và Tào Thiên Vũ. Cũng thông qua bọn họ, biết rõ bọn tại sao họ vì muốn ra tay với nữ nhi bảo bối của mình.
Phong Côn Tuyên và Tào Thiên Vũ nghe vậy đều âm thầm giật mình. Nhìn dáng vẻ Lâm Hiên thì hiển nhiên hắn nghe được cuộc nói chuyện của hai người.
Mà với thực lực Chuẩn Đế Cảnh của Phong Côn Tuyên mà cũng không có phát hiện mình bị Lâm Hiên nghe lén. Điều này chứng tỏ là thần thức của Lâm Hiên đã đạt đến trình độ đáng sợ!
Bắp thịt trên mặt Phong Côn Tuyên co rút lại, trong ánh mắt lộ ra một tia sát ý.
Lúc này, Hoàng tộc Cửu Đỉnh Thiên, Tư Mã Ân đứng dậy, lên tiếng nói ra: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, Cửu Đỉnh Thiên này cũng không phải là nơi mà ngươi muốn làm gì thì làm..."
Hắn chính là đường đệ của Cửu Đỉnh Đại Đế Tư Mã Vô Tướng, địa vị khá cao. Mắt thấy mình ở đây, hẳn là nên ra mặt giúp Thanh Vũ Thánh Địa.
Thế là trong lời nói có chút ý uy hiếp.
"Nơi này không có chuyện của ngươi." Lâm Hiên tiện tay vung lên.
Một đạo chân khí cường hoành nổ bắn ra, trực tiếp xuyên thấu tim Tư Mã Ân.
Tư Mã Ân mở to ánh mắt hoảng sợ, đến chết cũng không ngờ được là mình còn chưa có nói xong thì đã bị giết.
Mà nhìn thấy hắn bị giết, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều nổ.
Tư Mã Ân là đường đệ của Cửu Đỉnh Đại Đế, hắn chết ở Thanh Vũ Thánh Địa, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không tránh khỏi liên quan.
"Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngươi quá làm càn!"
Trong nháy mắt, Tào Thiên Vũ dẫn đầu. Mười hai tông chủ đều thôi động chân nguyên mạnh nhất, cản trước mặt Lâm Hiên. Bọn họ biết đánh không lại Lâm Hiên, cho nên chỉ muốn dùng khí thế ép hắn một chút.
Phải biết, tất cả bọn họ chẳng những đại biểu cho mười hai cái tông môn thế lực, quan hệ phía sau cũng đan chéo nhau, rất phức tạp. Mà bây giờ ở đây là sân nhà của Cửu Đỉnh Thiên, không thể nào trơ mắt nhìn Tư Mã Ân bị giết mà không làm gì được!
"Muốn chết." Lâm Hiên ánh mắt lạnh lẽo.