Trong lúc trò chuyện, hai người đã tắm rửa cho bọn nhỏ xong. Bởi vì tối nay Đông Hoàng Tử U không có gấp xử lý chính vụ cho nên nàng và Lâm Hiên cùng ôm bọn nhỏ đi vào trong phòng ngủ.
Mà ngay khi các tiểu nha đầu đều nằm lên giường, Đông Hoàng Tử U chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Tuyền Châu nói ra: "Mẫu thân, ngươi cũng ở lại ngủ với chúng ta đi!"
………………………….
"Cái này. . ."
Đông Hoàng Tử U mặt lộ vẻ xấu hổ, lơ đãng lườm Lâm Hiên một chút. Nếu như nàng ngủ với bọn nhỏ, chẳng phải là phải ngủ chung với Lâm Hiên?
Mặc dù. Bốn năm trước hai người đã thẳng thắn gặp nhau, lại có nghĩa phu thê. Nhưng đó là khi mình bị trọng thương, chuẩn bị dùng công pháp cấm kỵ cưỡng chế đột phá tu vi, có chút bất đắc dĩ.
Nếu như bây giờ ngủ chung với hắn thì tính là cái gì? Mặc dù trong lòng của nàng ngoại trừ Lâm Hiên thì sẽ không để cho những nam nhân khác chen chân vào. Nhưng bây giờ hai người danh bất chính, ngôn bất thuận. Khiến cho mối quan hệ giữa hai người bây giờ có chút xấu hổ. Mặc dù nàng cố gắng qua muốn thành hôn với Lâm Hiên. Nhưng Lâm Hiên lại kiên trì muốn cưới nàng, khiến cho mối quan hệ giữa hai người chững lại tại đó.
Cho nên dưới tình huống này, sự bảo thủ, kiêu ngạo khiến cho Đông Hoàng Tử U khó mà ngủ chung với Lâm Hiên được.
"Mẫu thân, ngươi ngủ chung với chúng ta một lần đi!" Tuyền Hi chu miệng nhỏ, dáng vẻ tội nghiệp lên tiếng nói ra: "Mẫu thân đã rất lâu không có ngủ chung với chúng ta."
"Đúng đó, mẫu thân luôn bề bộn nhiều việc." Tuyền Hàm lộ ra vẻ mặt mong đợi lên tiếng nói ra: "Nếu có thể ngủ chung với chúng ta thì tốt biết mấy."
"Ừm ừm!" Tuyền Ấu rất là đồng ý với các tỷ tỷ: “Mẫu thân và cha nên mỗi ngày ngủ chung với chúng ta!"
Nghe được bọn nhỏ nói như vậy, Đông Hoàng Tử U không khỏi có chút xấu hổ.
Thực sự không đành lòng cự tuyệt.
Nàng đành phải gật gật đầu: "Vậy được rồi, đêm nay mẫu thân ngủ chung với các ngươi."
"Hay quá!"
Các tiểu nha đầu lập tức vui vẻ ra mặt.
Bởi vì bốn tiểu nha đầu nằm ngang.
Lâm Hiên tùy ý nói: "Ngươi ngủ bên trái, ta ngủ bên phải."
Đông Hoàng Tử U cố nén ngượng ngùng, gật gật đầu: "Ừm."
Sau đó, hai người một trái một phải nằm xuống, ở giữa cách bốn tiểu nha đầu đáng yêu.
Mấy người Tuyền Châu nhìn Lâm Hiên một chút, lại nhìn Đông Hoàng Tử U một chút, nhao nhao cười vui vẻ, vẻ mặt hạnh phúc.
Đông Hoàng Tử U thấy thế thở dài trong lòng một tiếng, mình đúng là rất lâu không có ngủ chung với bọn nhỏ, bây giờ ngủ, các nàng rất vui vẻ.
Mặc dù ở giữa là bọn nhỏ nhưng thật ra thì Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U cũng cách nhau không xa. Bởi vì tu vi hai người đều cực kỳ tinh thâm, giờ phút này có thể nghe được khí tức trên người nhau vô cùng rõ ràng.
Mùi thơm cơ thể của Đông Hoàng Tử U như trăm hoa đua nở, hương thơm nồng nàn. Mà mùi đàn ông trên người Lâm Hiên cũng khiến cho Đông Hoàng Tử U tâm thần dập dờn.
Trong đầu hai người không nhịn được nhớ lại đêm trước đó.
"Nữ nhân này, nếu có thể ôn nhu một chút, tuyệt đối là cực phẩm có một không hai thiên hạ." Lâm Hiên âm thầm nghĩ.
"Nam nhân này nếu như mạnh mẽ một chút, mị lực của hắn tuyệt đối sẽ khiến cho tất cả nữ nhân điên cuồng!" Đông Hoàng Tử U không nhịn được nghĩ.
"Cha, kể chuyện cổ tích cho cho chúng ta nghe đi!" Lúc này Tuyền Hàm nói.
"Được."
Lâm Hiên cưng chiều cười một tiếng, các tiểu nha đầu luôn không thiếu được khâu nghe kể chuyện trước khi ngủ: “Vậy hôm nay cha sẽ kể một câu chuyện tên là cô bé Thumbelina."
Cô bé Thumbelina?
Nghe được cái tên này, chẳng những mấy người Tuyền Châu, ngay cả Đông Hoàng Tử U đều con ngươi có chút sáng lên.
Cái tên thật là lạ!
Tuyền Châu vội nói: "Cha, cô nương này tên là Thumbelina à?"
"Không, là do dung mạo của nàng khi sinh ra chỉ lớn bằng Thumbelina." Lâm Hiên cười lắc đầu.
"Oa ~ một cô nương thật thần kỳ!" Các tiểu nha đầu lập tức sợ ngây người.
Đông Hoàng Tử U vẻ mặt không cảm xúc, lại cẩn thận nghe Lâm Hiên kể tiếp.
"Lúc trước có một vị phụ nhân, nàng rất muốn có một đứa con vừa nhỏ vừa đáng yêu, thế là nàng đi hỏi một nữ phù thủy."
"Nữ phù thủy nói chuyện này rất dễ dàng, cho nàng một hạt lúa mạch, dặn nàng trồng trong chậu hoa, chờ đến khi hoa nở, cô bé Thumbelina sẽ ra đời..."
Bởi vì có được giáo trình vú em hoàn mỹ, Lâm Hiên kể chuyện xưa rất có sức cuốn hút. Chỉ hai ba câu nói ngắn ngủi mà đã khiến cho các tiểu nha đầu hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Chuyện còn chưa kể xong thì các nàng đã chìm vào trong mộng đẹp. Đông Hoàng Tử U trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng, thật ra thì Lâm Hiên đúng là một kỳ tài chăm con. Câu chuyện khúc chiết sinh động lại tràn ngập sự kỳ thú này, hắn có thể thuận miệng kể ra.
Mắt thấy bọn nhỏ đều đã ngủ, hai người lớn lại không buồn ngủ một chút xíu nào, bầu không khí trong phòng càng ngày càng trở nên xấu hổ.
Đông Hoàng Tử U hít sâu một hơi, từ trên giường ngồi dậy sau đó lạnh nhạt nhìn Lâm Hiên một chút: "Ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ sớm một chút đi."
"Ừm." Lâm Hiên hai tay gối ở sau ót, thờ ơ gật gật đầu.
Bóng dáng yểu điệu của Đông Hoàng Tử U trở nên rất là hấp dẫn ở dưới ánh trăng. Khi nàng đi qua người Lâm Hiên, dừng lại một chút nhìn hắn lên tiếng nói ra: "Đúng rồi, cô bé Thumbelina đó rốt cuộc sẽ có kết cục như thế nào?"
Lâm Hiên nói ra: "Nàng gặp được một hoàng tử Hoa giống như nàng, hai người kết hôn, sau đó ở bên nhau trọn đời."
"Ừm." Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm: “Kết cục không tệ."
Bây giờ nàng cảm thấy, Lâm Hiên chính là thiên tài kể chuyện cổ tích thiếu nhi.
Sau đó, nàng xoay người hóa thành một đạo mị ảnh lặng yên rời đi. Lâm Hiên cũng không có mơ tưởng, nhìn các cô con gái đáng yêu đang ngủ say của mình sau đó cũng nằm ngáy o o.
...