Dương Văn Vũ vội vàng đuổi kịp Lâm Hiên, vẻ mặt cung kính hành lễ, kể toàn bộ chuyện Thế Tề Quốc và Tiên Tần Quốc cho Lâm Hiên nghe.
"Thế Tề Quốc và Tiên Tần Quốc đều thuộc về Bắc Huyền Thiên, quốc quân bọn họ ức hiếp nước ta như vậy, xin Đế phu rủ lòng thương!" Sau đó trên mặt Dương Văn Vũ lộ ra vẻ khẩn cầu.
Tuệ Năng cũng đứng bên cạnh chắp tay trước ngực, vẻ mặt thỉnh cầu.
Nếu là những thiên địa khác có chuyện như thế này, chưa chắc Lâm Hiên sẽ quản. Nhưng hai nước đều thuộc về Bắc Huyền Thiên, nếu như chuyện như vậy mà làm to chuyện, tổn thương tính mệnh vô tội, Lâm Hiên không thể không quản.
Dù sao trong lòng của hắn, mẫu thân bọn nhỏ Đông Hoàng Tử U là cấm kỵ bất cứ ai cũng không thể đụng vào.
Thiên hạ của Đông Hoàng Tử U cũng không thể có dơ bẩn dù chỉ là một chút!
"Vậy thì đi xem một chút đi." Lâm Hiên tùy ý nói.
Dám trắng trợn cướp đoạt Hoàng nữ trong Bắc Huyền Thiên, Tiên Tần Quốc quân này hoàng uy thật là lớn!
Không ép khí diễm của hắn một chút thì sẽ còn tới cỡ nào nữa?
"Đa tạ Đế phu!" Dương Văn Vũ vui mừng quá đỗi.
Sau đó, hắn và Tuệ Năng dẫn theo Lâm Hiên trở về Bắc Huyền Thiên.
...
Thế Tề Quốc, hoàng cung.
Ngự tiền thống lĩnh Viên Thuật dẫn theo mấy trăm tinh anh chặn trước cửa đại điện. Trong mắt của hắn tràn ngập lo lắng nhìn thoáng qua cung môn xa xa: "Sao Nhị Thái tử vẫn chưa trở lại? Hẳn là hắn không có thuyết phục được Đại Thái tử hay sao?"
Trước khi Dương Văn Vũ chuẩn bị đi, ra lệnh cho bọn họ cho dù như thế nào đi nữa thì cũng phải ngăn cản Hổ Lang Vệ Đội của Tiên Tần Quốc. Nhưng bây giờ thời gian trôi qua lâu như vậy, Dương Văn Vũ còn chưa hiện thân.
Hơn nữa, Hổ Lang Vệ Đội mấy trăm người. Có thống lĩnh Lôi Dương dẫn đầu, đối phương một đường từng bước ép sát, đã dồn tất cả bọn họ đến cửa đại điện.
Bây giờ song phương đã là tên đã trên dây, hết sức căng thẳng. Bất cứ lúc nào cũng sẽ phát sinh một trận huyết chiến trong hoàng cung.
Lôi Dương run râu cá trê, phách lối nhìn bọn người Viên Thuật một chút, lên tiếng nói ra: "Hôm nay lão tử dẫn người tới, nhất định phải dẫn công chúa của các ngươi đi."
"Các ngươi nếu như còn không tránh ra, lão tử sẽ dùng Hổ Đầu Đao chặt đám ranh con các ngươi!"
Nói xong, Hổ Đầu Đao trong tay hắn phát ra một tiếng hổ khiếu, khí thế vô cùng lăng lệ.
Viên Thuật thấy thế lông mày bỗng nhiên nhíu một cái, hắn chỉ là tu vi Thần Phách Cảnh sơ kỳ. Đối mặt Thần Phách Cảnh đỉnh phong Lôi Dương, hoàn toàn không có phần thắng chút nào.
Nhưng gánh vác sứ mệnh bảo vệ hoàng cung, Viên Thuật quyết định cho dù chết thì cũng phải ngăn cản bọn người Lôi Dương.
"Hắn, mẹ nó... ta thấy các ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Lôi Dương thấy bọn người Viên Thuật không có nhường ra, lập tức nổi trận lôi đình.
Bành!
Hắn vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, chém một đao thẳng tới chỗ Viên Thuật như mãnh hổ chụp mồi.
Viên Thuật vội vàng dùng sức toàn lực giơ kiếm đón đỡ. Nhưng mà tu vi hắn không bằng Lôi Dương, lực lượng nhục thân cũng kém hơn Lôi Dương không ít.
Đón đỡ đòn công kích này, hổ khẩu hắn đau đớn một hồi, ngay cả cánh tay đều chấn động mạnh một cái, trong nháy mắt bị cắt thành mấy khúc.
"Cút đi!"
Lôi Dương bỗng nhiên một cước đá Viên Thuật bay đi.
Sau đó một đao chém chết toàn bộ mấy tên thị vệ xông lên trước, vọt vào bên trong đại điện như đi vào bên trong chỗ không người.
"Ha ha ha, hoàng cung Tề Quốc đời này cũng chỉ thường thôi, lão tử muốn tới thì tới!"
"Công chúa Thế Tề Quốc, ngươi còn muốn trốn đến chỗ nào nữa?"
Nhìn thấy Lôi Dương dẫn người tiến quân thần tốc, Viên Thuật không khỏi lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ thất lạc.
Tiên Tần Quốc lớn lối vô độ như thế, chẳng lẽ không có ai trị được bọn họ hay sao?
……………………..
"Bệ hạ, không xong, người của Tiên Tần Quốc xông vào!"
Một lão thái giám hốt hoảng vọt vào tẩm cung của Thế Tề Quốc quân Dương Tuần, giọng nói the thé hoảng sợ kêu lên.
Dương Tuần nằm ở trên giường. Tóc đã bạc trắng, làn da khô quắt phát tím, hai mắt vô thần, nhìn như gần đất xa trời.
Nhưng mà sau khi nghe được câu nói này thì ánh mắt Dương Tuần bỗng nhiên sáng lên một cái, dốc hết sức lực toàn thân nói: "Hinh Nhi, chớ có lại trì hoãn, ngươi chạy nhanh đi!"
Bên giường hắn, một mỹ thiếu nữ mặc váy màu hồng phấn tuổi vừa mười tám mười chín, ngũ quan tinh xảo, dáng người cực kỳ nóng bỏng xinh đẹp đang ngồi.
Nàng chính là nữ nhi của Dương Tuần, Dương Hinh.
"Phụ hoàng, ta không thể bỏ mặc ngươi như vậy!" Dương Hinh bỗng nhiên lắc đầu, vẻ mặt không bỏ.
Dương Tuần vội la lên: "Đứa nhỏ ngốc, ngươi đợi nữa, chắc chắn sẽ bị bọn họ bắt đi!"
"Trước đó cô phái người tiến về Hộ Quốc Tông tìm kiếm trợ giúp, cũng không biết có thể thành công truyền tin tức đến cho bọn họ hay không."
"Bây giờ, ngươi tốt nhất là lập tức rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt!"
Nói xong, Dương Tuần ho kịch liệt. Theo hắn ho khan, trong miệng hắn có từng đoàn từng đoàn chất nhầy xanh biếc chảy ra, khiến cho người ta cực kỳ buồn nôn.
Dương Hinh thấy thế, trong mắt tràn đầy không đành lòng. Mắt thấy phụ thân sống không bằng chết như thế, nàng thực sự không đành lòng.
"Đi đi!"
Dương Tuần thấy Dương Hinh không chịu đi, gấp đến độ suýt chút nữa thì tắt thở: "Cô đã tổn thương đại hoàng huynh ngươi, không thể để cho ngươi không được hạnh phúc nữa được!"
"Nếu ngươi không đi, cô sẽ cho người trói ngươi đi!"
Hắn vừa nói dứt câu, đại thái giám bên cạnh phất phất tay, để hai tên hộ vệ trong đó xông lên trước kéo Dương Hinh đi.
"Cô cho dù chết cũng quyết không thể để ngươi bị lão già Doanh Hổ đó tai họa!"
Dương Tuần lộ ra một tia đế vương bá khí, đại thủ bỗng nhiên vung lên: "Mang nàng đi!"
"Được, ta đi! Phụ hoàng ngươi phải bảo trọng!" Dương Hinh rưng rưng đồng ý.
Tay của nàng lặng lẽ sờ soạng ống tay áo mình một chút. Nơi đó cất giấu một thanh chủy thủ sắc bén, không có mất!
Lúc đầu, nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.