Mà nàng chính là con của Ôn Bân Hoa và một tỳ nữ Ôn gia. Vốn dĩ được Ôn Bân Hoa phù hộ, nàng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn giống minh châu, hưởng thụ vạn người Ôn gia ủng hộ và vinh hoa phú quý. Không ngờ được là bây giờ Ôn Bân Hoa vừa chết, lập tức người đi trà lạnh.
Người của Ôn gia đối xử với mẹ con các nàng lạnh nhạt thì cũng thôi đi, không ngờ được là còn muốn giết nàng. Mà càng đáng buồn hơn chính là người đã từng được nàng thân thiết gọi là "Nhị thúc" lại chính là người truy sát nàng!
"Tại sao? Rốt cuộc tại sao phải giết ta?" Ôn Quân Dao vẫn khó mà tin được. Cho dù nàng là con gái tư sinh, người nhà họ Ôn cũng không cần phải hạ sát thủ như thế này.
Cho dù là khi Ôn Bân Hoa còn tại thế, nàng và mẫu thân cũng không có ỷ được sủng mà kiêu ngạo, đắc tội bất kỳ kẻ nào trong Ôn gia. Theo lý mà nói, các nàng hoàn toàn không khiến cho bất kỳ người nào trong Ôn gia cừu thị mới đúng!
"Hừ!" Ôn Thái Ba vẻ mặt phát lạnh lên tiếng nói ra: "Ngươi cho là chuyện mình lén lút câu thông với Thần Nông Vương Đỉnh có thể che giấu được chúng ta hay sao?"
Thần Nông Vương Đỉnh!
Nghe được cái tên này, ngay cả Khương Tấn Trung đều ánh mắt run lên. Thần Đỉnh này chính là trấn gia chi bảo Ôn gia, là chuẩn tiên khí. Đỉnh này lợi hại ở chỗ nó chẳng những có thể luyện chế ra đan dược Thánh giai thậm chí chuẩn Tiên giai mà còn có thể khảo thí thiên phú người luyện đan, dùng nó đến chọn chủ nhân.
Cái gọi là chọn chủ nhân chính là chỉ có người được nó công nhận mới có tư cách sử dụng nó luyện đan. Hẳn là, Thần Đỉnh này có Tiên Thiên khí linh. Đối với luyện đan thế gia như Ôn gia thì tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
"Tiểu thư, ngươi đã có thể trao đổi với Thần Nông Vương Đỉnh?" Khương Tấn Trung vẻ mặt kích động.
Chuyện đã đến nước này, Ôn Quân Dao đành phải gật đầu thừa nhận: "Đúng!"
Nàng không ngờ được là khi mình tiến vào tổ từ Ôn gia quét rác, vậy mà trong lúc vô tình sinh ra cộng minh với Thần Nông Vương Đỉnh. Mà chỉ một chút cộng minh thì có thể khiến cho cho nàng và vận mệnh toàn bộ Ôn gia xảy ra thay đổi long trời lở đất!
Bởi vì vị trí gia chủ Ôn gia từ trước tới giờ chỉ có người có thể cộng minh với Thần Nông Vương Đỉnh mới có thể đảm nhiệm!
"Không ngờ được là ngươi là một đồ con riêng hạ tiện mà lại có kỳ ngộ này!"
"Mà Ôn gia chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép một nữ tử, nhất là con gái tư sinh danh không chính ngôn không thuận cầm lái!"
Trong mắt Ôn Thái Ba sát ý bạo tăng: "Cho nên, ngươi phải chết!"
"Ta chưa bao giờ muốn làm gia chủ Ôn gia." Ôn Quân Dao vẻ mặt bi phẫn lắc đầu.
"Vậy ngươi cũng phải chết!" Ôn Thái Ba vẻ mặt lãnh khốc vô tình lên tiếng nói ra: "Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, đạo lý này ngươi hẳn là cũng hiểu!"
Khương Tấn Trung nghe vậy không khỏi thở dài: "Suy cho cùng, các ngươi vẫn là vì tiền đồ của Ôn Kỳ, sợ tiểu thư đoạt vị trí gia chủ của hắn!"
Ôn Kỳ chính là nhi tử của Ôn Bân Hoa và chính thê Lữ Chung Linh.
Trong mắt người nhà họ Ôn, hắn chính là người thừa kế gia tộc danh chính ngôn thuận. Mà Ôn Bân Hoa chết đi, bây giờ Ôn gia đã đã rơi vào trong tay Lữ Chung Linh.
Cũng không biết là nguyên nhân nào, Ôn Thái Ba cực kỳ ủng hộ Lữ Chung Linh. Như vậy cũng tạo thành hôm nay Ôn Thái Ba tự mình dẫn người giả làm người áo đen, thừa dịp Ôn Quân Dao ra ngoài hái thuốc, điên cuồng triển khai đuổi giết nàng.
"Biết thì tốt!" Ôn Thái Ba lấy ra bản mệnh phi kiếm: "Khương Tấn Trung, ngươi không bảo hộ được tiểu tiện nhân này!"
Khương Tấn Trung cũng lấy bản mệnh phi kiếm ra, vẻ mặt kiên quyết lên tiếng nói ra: "Nếu như tiểu thư là Thiên Tuyển Chi Nhân, ta sẽ không để ngươi tổn thương nàng!"
"Giỏi cho một con chó trung thành, vậy ngươi hãy chết đi!"
Ôn Thái Ba toàn thân chân khí như thủy triều, trong khoảnh khắc bản mệnh phi kiếm khí thế như cầu vồng.
"Thái Ất Kiếm!"
Ầm ầm!
Hắn chính là cảnh giới Tôn Giả trung kỳ, vốn cao hơn cảnh giới Tôn Giả sơ kỳ của Khương Tấn Trung. Mà ngoại trừ cảnh giới ra, hắn có tài nguyên tu luyện nhiều đến Khương Tấn Trung không thể so bì.
Bởi vậy, một kiếm này vừa mới đâm ra, triển lộ ra tư thái hoàn toàn nghiền ép. Khương Tấn Trung toàn lực dùng kiếm đón đỡ. Nhưng trong nháy mắt sau đó, hắn cảm thấy cổ tay đau đớn một hồi.
Kiếm khí mạnh mẽ của Ôn Thái Ba vọt vào cổ tay của hắn, như bài sơn đảo hải liên tục chấn vỡ cánh tay phải của hắn.
Theo một tiếng hét thảm, Khương Tấn Trung bị kiếm khí trùng kích lui lại mấy bước, suýt chút té ngã.
"Khương thúc thúc!" Ôn Quân Dao thấy thế ngay vội vàng xông tới.
"Tiểu thư, đừng tới đây! Ta còn có thể chiến!" Khương Tấn Trung nâng tay trái lên ngăn lại.
Sau đó móc từ trong ngực ra một viên đan dược vàng óng ánh, bỗng nhiên để vào trong miệng.
Ôn Thái Ba thấy thế lông mày bỗng nhiên nhíu một cái.
Nếu như không có nhìn lầm, viên đan dược vừa rồi Khương Tấn Trung ăn hẳn là Thánh giai Võ Hồn Kim Đan.
Viên đan dược này cực kì trân quý!
Một khi ăn vào, có thể cưỡng chế kích hoạt một đạo Võ Hồn mạnh mẽ trong cơ thể bất kỳ tu sĩ nào. Được Võ Hồn này gia trì, thực lực tu sĩ sẽ tăng lên gấp bội.
Ví dụ như là Khương Tấn Trung, thực lực của hắn, lập tức tăng lên ít nhất tới cảnh giới Tôn Giả trung kỳ!
Bành!
Đúng lúc này, chân khí trong cơ thể Khương Tấn Trung dường như sấm sét nổ tung. Hắn giơ kiếm lên, chủ động đánh thẳng tới Ôn Thái Ba.
"Đáng chết!"
Lần này Ôn Thái Ba đổi công làm thủ, vội vàng nâng bản mệnh phi kiếm lên đón đỡ.
không lâu sau hắn phát hiện Khương Tấn Trung mạnh hơn rất nhiều. Chỉ một kiếm này, thiếu chút nữa đánh gãy tay phải của hắn.
"Ôn Thái Ba, các ngươi còn không cút đi, ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi!" Khương Tấn Trung quát lớn.
Dược hiệu của Võ Hồn Kim Đan không phải vĩnh cửu, hắn muốn thừa dịp thực lực mình bạo tăng, dọa đối phương đi. Mà với thực lực của hắn bây giờ, hắn cảm thấy làm được chuyện này cũng không khó.