"Lần này đại hội văn hào tề tụ, mười một cái ghế khách quý sáng chói loá mắt, rốt cuộc là ai mà có thể ngồi lên cái ghế cuối cùng này?"
"Ta nghe nói chính là người viết ra câu 'Lạc Hà Dữ Cô Vụ Tề Phi'."
"Người này có thể viết ra câu thơ vạn cổ tài tình như thế, rất xứng có được vinh hạnh đặc biệt này!"
"Ta rất là hâm mộ! Nếu như ta có thể ngồi lên trên đó thì cho dù là nằm mơ ta cũng có thể cười đến tỉnh lại!"
Lâm Hiên vừa đi vào cửa, Thượng Quan Kiệt vội vàng đi tới.
Trên mặt Thượng Quan Kiệt tràn đầy vẻ cung kính ôm quyền hành lễ với Lâm Hiên sau đó dẫn theo hắn đi lên trên chỗ ngồi của khách quý ở trên đài cao.
Mà lúc này tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều tập trung nhìn vào Lâm Hiên.
Lão giả tóc trắng thân mặc áo bào trắng là Giang Cửu Bạch vội vàng tiến lên đón, nói: "Hóa ra đây chính là đế phu, quả nhiên tuấn tú lịch sự!"
Trải qua Thượng Quan Kiệt giới thiệu, Giang Cửu Bạch đã biết thân phận của Lâm Hiên.
Bây giờ gặp mặt, nhìn thấy Lâm Hiên dáng vẻ đường đường chính chính, tựa như trích tiên, rất là thưởng thức.
Nhìn thấy Giang Cửu Bạch dẫn đầu, những đại văn hào còn lại như Thẩm Nhã Khang, Đại Thái Đẩu cũng nhao nhao đứng dậy chào hỏi Lâm Hiên.
Mặc dù bọn họ có địa vị khá cao trong giới văn học.
Nhưng Lâm Hiên là đế phu, còn có thể viết ra câu thơ vạn cổ tài tình đó.
Tài hoa và thân phận đều rất cao, đủ để cho mấy người Giang Cửu Bạch tôn kính.
Lúc này đám người đang đứng ở bên dưới cũng nhao nhao tán thưởng.
"Hóa ra người viết ra câu thơ đó chính là đế phu, quả nhiên lợi hại!"
"Đế phu tuấn mỹ như thế, lại có tài như thế, đúng là người sinh ra ở vạch đích!"
"Ai, ta hâm mộ muốn chết đi được!"
Không giống như đám người tán thưởng.
Vừa mới bước vào cửa thì thấy lão sư của mình Thẩm Nhã Khang hành lễ với Lâm Hiên.
Sắc mặt Tư Mã Văn Ý lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Một cảm giác thất bại nồng đậm quanh quẩn trong lòng hắn khiến cho niềm kiêu ngạo trong lòng hắn biến mất sạch sành sanh.
Thân phận và tài hoa, nhan sắc của Lâm Hiên, cái nào cũng là đỉnh điểm.
Ngay cả lão sư cũng hành lễ chào hỏi hắn, Tư Mã Văn Ý hắn hoàn toàn không xứng để so sánh với Lâm Hiên!
Có Lâm Hiên, sao Mộ Ấu Khanh lại có thể để ý đến mình chứ?
Nghĩ đến đây, Tư Mã Văn Ý chỉ cảm thấy tờ giấy viết thiên cổ thơ tình trong tay mình trở nên nóng hổi.
Bây giờ cho dù có kêu hắn lấy ra hắn cũng không chịu.
Khẽ cắn môi, Tư Mã Văn Ý vò nát giấy, dáng vẻ mất mát quay người rời khỏi đại điện.
Hắn không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nhìn Lâm Hiên quang mang vạn trượng, hưởng thụ vạn người ủng hộ.
Lúc này.
Lâm Hiên đã bắt chuyện với thập đại văn học Thái Đẩu Giang Cửu Bạch, mấy người Giang Cửu Bạch cũng trở lại chỗ ngồi của mình.
Lâm Hiên cũng ngồi vào vị trí của mình.
Cũng may cái ghế này đủ lớn, bốn tiểu nha đầu cũng có thể ngồi chung một chỗ với hắn.
Nhìn thấy bốn cô bé đáng yêu như con mèo nhỏ ngồi ở trong ngực của Lâm Hiên.
Lần này vạn người có mặt trong văn đàn luận đạo đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Nhất là một số nam văn nhân chỉ hận không thể lập tức trở về nhà góp sức với vợ của mình xin một đứa con gái, hảo hảo thương yêu.
Bởi vì mấy người Tuyền Châu rất được người ta thích.
Lâm Hiên dẫn theo bốn đứa bé, cảnh tượng ôn nhu như thế suýt chút nữa là hòa tan trái tim của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Mà khi tất cả mọi người đang có mặt ở đây thầm than trong lòng, một đạo thánh khiết quang mang bỗng nhiên sáng lên.
Ở phía sau ghế khách quý của mấy người Lâm Hiên, một pho tượng khổng lồ cao tới trăm mét sinh ra trong ánh sáng.
Hắn mặc trường bào, cách ăn mặc như thư sinh, tay trái cầm bút, tay phải cầm sách, ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời, khí vũ phi phàm.
Có được tri thức Huyền Tuyệt Thiên Thư ban cho, Lâm Hiên nhìn một cái là nhận ra được pho tượng này chính là Văn Khúc Tinh.
Tuyền Châu chỉ vào pho tượng hỏi: "Cha, đây chính là Văn Khúc Tinh lão gia gia sao?"
Lâm Hiên lộ ra một tia tán thưởng: "Ngươi cũng nhận ra Văn Khúc Tinh?"
"Đúng thế!" Tuyền Châu khẽ gật đầu: “Là mẫu thân dạy ta."
Lâm Hiên yên lặng gật đầu, Tuyền Châu là người coi trọng lễ nghi nhất trong số bốn đưa bé, cũng là người thích văn học nhất.
Nghĩ đến hẳn là Đông Hoàng Tử U phát hiện ra sở thích của nàng cho nên mới dựa theo tài năng của nàng mà dạy dỗ.
"Nhưng mà mẫu thân chỉ kể sơ về Văn Khúc Tinh lão gia gia."
"Còn rốt cuộc hắn là một người như thế nào thì ta hoàn toàn không biết!"
Tuyền Châu cau mày.
Lâm Hiên cười nói: "Theo như truyền thuyết kể lại, Văn Khúc Tinh là ngôi sao thứ tư của Bắc Đẩu, chủ khoa giáp tinh hạ phàm."
"Hắn chủ quản khoa bảng thanh danh ở nhân gian, quan trường công danh, bản thân hắn cũng là người có tài hoa trùng thiên, văn thải phong tao."
Sau khi Tuyền Châu nghe xong trầm tư một lát, gật đầu nói: "Hóa ra hắn chính là một văn học lão gia gia do Bắc Đẩu Tinh biến thành."
"Có thể nói như vậy." Lâm Hiên cảm thấy đúng là ngộ tính của Tuyền Châu rất cao, tổng kết lại rất đúng chỗ.
Tuyền Châu lại hỏi: "Như vậy tại sao mọi người lại xây dựng một pho tượng cho hắn?"
"Đương nhiên là bởi vì sùng bái và yêu thích hắn." Lâm Hiên cười sờ lên cái đầu nhỏ của Tuyền Châu.
"A vậy sao." Tuyền Châu gật gật đầu.
Tuyền Hi đảo đôi mắt to, nhoẻn miệng cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu:
"Vậy ta cũng phải dựng một pho tượng lên cho cha."
Tuyền Hàm dựng thẳng bốn ngón tay lên: "Ta muốn dựng bốn cái, chúng ta một người một cái!"
Tuyền Ấu lắc lắc cái đầu nhỏ: "Không đủ! Ta muốn dựng một ngàn cái, một vạn cái!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm đều lộ ra dáng vẻ khiếp sợ, đồng thanh nói: "Tuyền Ấu, ngươi dựng nhiều như vậy, lỡ như không trông coi được bị người khác cướp mất thì phải làm sao bây giờ?"
Tuyền Ấu: °. °·(((p(≧□≦)q)))·°. °