Lúc này Đông Hoàng Tử U mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, cáo biệt mấy người Tuyền Châu và Lâm Hiên.
...
Thương Long đại lục.
Bên ngoài Đông Hải, hải ngoại đất hoang, Thanh Miêu Tộc.
Ở trong một tòa thạch ốc chính giữa tộc này.
Giờ phút này gió tanh từng cơn, ám quang nặng nề.
Từng đạo quang mang xanh biếc trong hoàn cảnh u ám, lộ ra quỷ dị mà kinh khủng. Nếu nhìn kỹ lại, có thể nhìn thấy khắp nơi trong thạch ốc đều có cổ trùng. Con cóc, bọ cạp, con gián, cá chạch, sinh xà vân vân, cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Mà ở giữa thạch ốc thì là một đài cao do đá tảng xây thành.
Trên đài cao đặt một cái thùng lớn hình tròn, bên trong đựng đầy huyết dịch tanh hôi.
Thanh Miêu tộc trưởng Công Dương Kỳ đang quỳ gối trên đài cao, mặt mũi tràn đầy thành kính.
Mà đệ đệ của hắn Công Dương Đức thì quỳ sau lưng hắn, vẻ mặt khẩn trương chú ý tình hình trên đài cao.
"Cổ Vương điện hạ, tộc trưởng thứ một ngàn ba trăm của Thanh Miêu Tộc Công Dương Kỳ, thỉnh cầu ngài giáng lâm, ban cho ta lực lượng!"
Công Dương Kỳ hai tay nâng cao quá đỉnh đầu, vận chuyển chân nguyên, điều khiển huyết dịch trong thùng gỗ phóng tới giữa không trung.
"Đây là xử tử chi huyết ngài yêu thích nhất, xin hàng lâm đi!"
Bành!
Tất cả huyết dịch bỗng nhiên quỷ dị biến mất ở giữa không trung. Sau đó, một bóng người lục sắc cự đại xuất hiện trên không đài cao.
Công Dương Kỳ và Công Dương Đức ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi mặt lộ vẻ kính sợ.
Chỉ thấy đó là một cự nhân toàn thân mọc đầy lông xanh, bắp thịt cuồn cuộn, gân xanh như rồng.
Đầu có Cửu Vĩ Nhãn Kính Xà quấn quanh, eo có U Cổ Tử Linh Giao quấn quanh. Toàn thân cao thấp tràn đầy uy áp kinh khủng.
Sau khi tỉ mỉ cảm nhận, hai huynh đệ Công Dương Kỳ đều trong lòng chấn động: "Đây là khí tức siêu việt Đế Cảnh!"
"Ừm!"
Có vẻ như là cực kỳ hài lòng với thái độ và tế phẩm của Công Dương Kỳ. Cổ Vương gật đầu, sau đó bỗng nhiên vọt vào trong cơ thể Công Dương Kỳ.
Bành! !
Một đạo lục quang kinh khủng nổ tung. Trong khoảnh khắc thân thể Công Dương Kỳ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Thân hình của hắn nhanh chóng biến lớn, trở nên cường tráng, trong chớp mắt đã cao hơn trước đó rất nhiều. Cơ bắp trên người bạo rạp, làn da cũng hiện ra màu xanh lục xinh đẹp. Còn có Cửu Vĩ Nhãn Kính Xà và U Cổ Tử Linh Giao kinh khủng quấn quanh người.
"Thật mạnh! Thật là mạnh!"
Công Dương Đức nhịn không được thân thể run rẩy. Hắn cảm nhận được ca ca của mình đã hoàn toàn nhận được lực lượng của Cổ Vương. Bây giờ tu vi Công Dương Kỳ đã áp đảo Đế Cảnh.
Chớ nói chi là hắn còn chiếm được cổ thuật và hai con thượng cổ đại trùng đáng sợ của Cổ Vương!
Công Dương Đức nhịn không được lớn gan suy đoán, bây giờ Công Dương Kỳ cho dù đối mặt Đại Thánh Cảnh chân chính cũng có sức đánh một trận!
"Ha ha ha, đây chính là lực lượng của Cổ Vương!"
Công Dương Kỳ hưng phấn cuồng tiếu vài tiếng, nhất thời hào tình vạn trượng: "Lục Địa Kiếm Tiên, lần này bản tọa muốn lấy mạng của ngươi, thổi lên kèn lệnh quật khởi cho Thanh Miêu Tộc ta!"
Công Dương Đức đang đứng bên cạnh liên tục gật đầu.
Bọn họ vẫn luôn ở ẩn nhẫn nhịn đến bây giờ, chính là vì đạt được lực lượng của Cổ Vương, báo thù cho đại trưởng lão Mặc Ngọc Long và các tộc nhân đã chết đi.
Mà với thực lực của Công Dương Kỳ bây giờ. Bọn họ có tự tin tuyệt đối có thể chính tay đâm Lục Địa Kiếm Tiên đã giết chết đám người Mặc Ngọc Long...
Lâm Hiên!
...
Thương Long đại lục, Lam Vân Quốc.
Lâm gia đại viện.
Hôm nay là sinh nhật sáu mươi tuổi của Triệu Vạn Phúc.
Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi đến sớm, còn đem lễ vật trân quý Cửu Thiên Tiên Vực mới có về nhà mừng thọ cho hắn.
Nhìn thấy Lâm Hiên hỗ trợ treo đèn lồng, Triệu Vạn Phúc vội vàng tiến lên nói: "Thiếu gia, những chuyện này để cho ta làm là được rồi."
"Thân phận ngươi bây giờ tôn quý như thế, những chuyện nhỏ nhặt này hoàn toàn không cần ngươi động thủ!"
Lâm Hiên đứng trên ghế, quay người nhìn hắn một cái: "Đều là người trong nhà, nói thân phận làm gì?"
"Hơn nữa ta hôm nay đặc biệt dẫn bọn nhỏ tới mừng thọ cho ngươi, nào có chuyện không động thủ được?"
Triệu Vạn Phúc sau khi nghe xong liên tục gật đầu: "Tốt tốt tốt, vậy ngươi cẩn thận một chút!"
Mặc dù thiếu gia nhà mình rất có bản lĩnh. Nhưng Triệu Vạn Phúc chăm Lâm Hiên từ nhỏ đến lớn, đã xem hắn như nửa đứa con trai của mình, chuyện gì cũng nghĩ cho Lâm Hiên.
"Ừm!" Lâm Hiên khẽ gật đầu, liên tục treo đèn lồng đỏ chót lên trước cửa.
Triệu Vạn Phúc nhìn bóng lưng Lâm Hiên, nhất thời cảm khái không thôi.
"Bây giờ đứa nhỏ này đã là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế, còn thân thiết với ta như trước kia, đúng là khó được!"
"Đời này, may mắn lớn nhất của Triệu Vạn Phúc ta chính là có thể vào Lâm gia, chăm sóc hai cha con lão gia và thiếu gia!"
"Lâm Hiên!"
Lúc này lúc, tiền viện bỗng nhiên có một giọng nói của một nữ tử vọng vào.
Rất nhanh.
Có một nữ tử mỹ mạo người mặc váy dài màu đỏ đi tới trước mặt Lâm Hiên và Triệu Vạn Phúc.
Nàng ước chừng mười tám mười chín tuổi, dáng dấp như hoa như ngọc, dáng vẻ vũ mị xinh đẹp. Trên ngực là tiêu chí nữ nhân rõ ràng, cao ngất như núi. Eo thon nhỏ nhắn, tiếp theo là vòng ba tròn như vầng trăng mùa hạ. Một đôi chân nhỏ thon dài cực kì mỹ lệ, như ẩn như hiện dưới làn váy hơi mờ, tràn đầy dụ hoặc. Càng khó được hơn là nàng một thân quý khí. Cho dù im không cử động thì cũng để lộ ra khí chất Hoàng gia tôn quý.
"Cô nương, sao ngươi lại xông vào?" Triệu Vạn Phúc có chút cạn lời.
Đã lâu không có cô nương tới cửa tìm Lâm Hiên. Không ngờ được là hôm nay Lâm Hiên vừa trở về thì có người xông vào, đúng là đúng dịp!
Vân Ngưng Nhu ánh mắt lướt qua Triệu Vạn Phúc, chăm chú nhìn Lâm Hiên: "Lâm Hiên, ta tên là Vân Ngưng Nhu, là công chúa Thiên Tề Quốc."
"Hôm nay ta tới là muốn cầu hôn ngươi!"
Công chúa Thiên Tề Quốc!