Mà trên mặt Đậu Kính, Đường Vũ và mấy trăm quốc quân cũng không khỏi lộ ra vẻ trấn định.
Đúng vậy, có Đế phu ở đây là có hi vọng!
…………………………………………….
Tử Thân Quốc, bắc bộ.
Hai núi kẹp một cốc, sâu ba trăm dặm.
Trong cốc quần phong uốn lượn, thẳng đứng ngàn trượng, địa thế hiểm ác không gì sánh kịp!
Đây là bình chướng trọng yếu nhất Tử Thân Quốc, Thiên Môn Quan!
Cửa ải này chẳng những bảo hộ Tử Thân Quốc, còn bảo hộ tất cả quốc gia khu vực Tây Bắc Đông Hoang. Tầm quan trọng của nó, không cần nói cũng biết!
Lúc này.
Bông tuyết trắng bay bay, hàn phong ào ào.
Trấn quốc đại nguyên soái Tử Thân Quốc Tưởng Phi không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt bị tuyết bay che khuất một chút. Không khỏi thở dài một tiếng: "Hẳn là hôm nay Tưởng Phi ta sẽ chiến tử ở Thiên Môn Quan này hay sao?"
Từ khi đại quân Long Đường đến đây tiến công Thiên Môn Quan. Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, Tưởng Phi suất lĩnh một trăm vạn đại quân biên phòng đã hao tổn hơn phân nửa.
Hiện nay, trên tay hắn chỉ có không đến ba mươi vạn binh lực. Mà đại quân Long Đường phía dưới Thiên Môn Quan vẫn còn có hơn một trăm năm mươi vạn. Cho dù ỷ vào ưu thế Thiên Môn Quan lạch trời hiểm ác, Tưởng Phi cũng biết mình tuyệt đối không thủ được bao lâu!
Thả mắt nhìn lại, trong đất tuyết dưới Thiên Môn Quan, khắp nơi đều là thi thể tướng sĩ Tử Thân Quốc, Tưởng Phi không khỏi hốc mắt đỏ lên. Đời này, hắn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy!
"Tưởng Phi, chớ có dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhanh ra đầu hàng đi!"
"Thiên Môn Quan này mặc dù hiểm yếu nhưng ngươi cũng không thể luôn trốn tránh làm con rùa đen rút đầu như thế chứ?"
"Long Đường ta có một trăm năm mươi vạn đại quân áp trận, mỗi người một miếng nước bọt đều có thể làm chìm Thiên Môn Quan, các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ra đầu hàng đi!"
"Đúng đó, đầu hàng đi, tâm tình chúng ta tốt thì tha cho cái mạng nhỏ của các ngươi cũng khó nói, ha ha ha!"
...
Dưới Thiên Môn Quan.
Đệ nhất sát tướng Long Đường Bạch Trảm Vân dẫn đầu, tướng sĩ vô tình trào phúng và trêu tức mấy người Tưởng Phi. Thậm chí xuyên thủng thân thể tướng sĩ Tử Thân Quốc chiến tử nâng giữa không trung. Không ngừng dùng cung tiễn xạ kích, dùng nó để nhục nhã mấy người Tưởng Phi.
"Cẩu tặc Bạch Trảm Vân, các tướng sĩ bản soái có thể giết không thể nhục, bây giờ ta lập tức tử chiến với ngươi!"
Tưởng Phi bạo rống một tiếng, muốn xông ra Thiên Môn Quan liều mạng với Bạch Trảm Vân.
"Đại soái, chớ có xúc động!"
Quân sư vội vàng kéo Tưởng Phi: "Bây giờ nếu ngươi ra ngoài, sẽ trúng phải phép khích tướng của bọn họ!"
Tưởng Phi ngẩng đầu nhìn về phía thương thiên, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Bản soái há có thể không biết đây là phép khích tướng của bọn họ?"
"Nhưng những binh sĩ này đi theo bản soái nhiều năm, sao bản soái có thể nhẫn tâm nhìn thấy bọn họ sau khi chết còn bị làm nhục như vậy?"
Quân sư thở dài: "Chúng ta còn có hơn ba mươi vạn đại quân, có Thiên Môn Quan thủ hộ, đại quân Long Đường nhất thời bán hội không giết vào được."
"Chỉ cần kiên nhẫn chờ một chút, chờ bách quốc viện quân tới."
Tưởng Phi lắc đầu nói: "Tử Hằng, ngươi quá lạc quan. Bây giờ bách quốc đều run lẩy bẩy dưới dâm uy của Long Đường, ốc còn không mang nổi mình ốc."
"Ngươi cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám phái binh ra nhanh như vậy."
Trương Tử Hằng nói: "Nhưng vì kế hoạch hôm nay, chỉ có chờ mới có đường sống!"
Tưởng Phi không khỏi lộ ra một tia bi quan: "Chỉ sợ đợi không được!"
Dát! ! !
Đúng lúc này, bên ngoài Thiên Môn Quan truyền đến một tiếng vang rung trời.
Tưởng Phi và trương Tử Hằng kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy trăm vạn đại quân Long Đường tách ra, từ giữa nhường ra một con đường, đẩy ra một khung chiến xa to lớn cao ngàn trượng. Chiến xa này toàn thân đồng kiêu thiết chú, ở giữa có một cây đồng trụ to lớn ít nhất trăm trượng. Trên đồng trụ điêu khắc hai con Hồng Long to lớn, quấn quanh đồng trụ, như đám mây bay lượn.
Có thể nói là khí thế hùng hổ, uy phong lẫm liệt, sát khí dạt dào!
"Tê ~ là công thành lợi khí của Long Đường đế quốc, Hồng Long Chiến Xa!"
"Chiến xa này còn lớn còn hung mãnh hơn trong truyền thuyết, chắc chắn là vì công phá Thiên Môn Quan mà đặc chế!"
"Khó trách đại quân Long Đường không gấp tấn công vào, hóa ra bọn họ còn có vũ khí nghịch thiên như thế!"
...
Nhìn thấy Hồng Long Chiến Xa, trong lòng chúng tướng sĩ Tử Thân Quốc trên Thiên Môn Quan lạnh lẽo.
Bạch Trảm Vân giơ cao chiến đao nói: "Tưởng Phi tiểu nhi, chờ ta công phá Thiên Môn Quan, chắc chắn lấy đầu của ngươi làm cái bô!"
"Ha ha ha!"
Đại quân Long Đường nghe vậy không khỏi phát ra tiếng cười nhạo kinh thiên.
"Giết! ! !"
Bạch Trảm Vân hét lớn một tiếng.
Hồng Long Chiến Xa to lớn, giống như phát điên vọt thẳng tới Thiên Môn Quan.
Cây Hồng Long đồng trụ vô cùng thô to trên nó giống như một cây kình thiên trụ khí thế phi phàm.
"Nguy rồi!"
Tưởng Phi sắc mặt trắng bệch.
Hồng Long Chiến Xa đúc bằng đồng thép, tốc độ cực nhanh, nặng như đại sơn, Thiên Môn Quan hoàn toàn không ngăn được a!
Hô!
Ngay lúc Hồng Long Chiến Xa đi được một nửa, bỗng nhiên một trận gió lốc kinh thiên nổi lên.
Trong nháy mắt, bông tuyết đầy trời bị thổi tan, đại địa ầm vang rạn nứt!
Bành một tiếng.
Dưới một cỗ lực lượng huyền diệu mà kinh khủng, Hồng Long Chiến Xa bị xé nát!
Các loại bộ vị linh kiện giống như hoa tuyết phóng lên tận trời, khiến cho người ta nhìn thấy mà hoa mắt.
Chợt, Thiên Môn Quan vang lên tiếng hô kinh thiên của tướng sĩ Long Đường và Tử Thân Quốc.
"Ông trời ơi, Hồng Long Chiến Xa lại bị xé nát!"
"Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
"Nếu như là nằm mơ thì tốt! Ta có dự cảm mãnh liệt, sẽ có tuyệt thế đại năng giáng lâm ở đây!"
...
Một đạo hào quang hoa mỹ phá vỡ hư không, chiếu lên trên không Thiên Môn Quan.
Đám người vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn con Thanh Dực Phi Điểu to lớn đập vào mi mắt.
Sau lưng chúng kéo một cái Ngọc Liễn Xa cực kỳ xa hoa.
"Đây là Ngọc Liễn của Bắc Huyền Thiên Hoàng tộc!"