Nhưng mà bọn họ uống nước không quên người đào giếng, trong lòng cũng mang cảm kích nồng đậm với Lâm Hiên.
Lâm Hiên không muốn để cho chúng nữ nhi nhìn thấy cảnh tượng máu tanh khi chúng tu sĩ chia cắt xúc giác, dẫn theo các nàng quay trở về bên trong Ngọc Liễn.
Mà khi hắn và bọn nhỏ vừa mới rời đi. Một trưởng lão Thiên Toàn Thánh Địa vội vàng chạy tới: "Thánh Chủ, Cố Trường Ca đến Thánh Địa chúng ta!"
"Cố Trường Ca..." Thiên Toàn Thánh Chủ làm ra dáng vẻ suy tư: "Chính là cô nhi được ta cứu nhiều năm trước, chờ đợi ở Thánh Địa ba năm lại đột nhiên mất tích?"
"Chính là hắn!" Trưởng lão nói: "Hôm nay hắn hình như có chút kẻ đến không thiện!"
"Ồ?" Thiên Toàn Thánh Chủ không khỏi nhíu lông mày một cái: "Vậy hắn muốn làm gì?"
Mình cũng không bạc đãi Cố Trường Ca, bây giờ hắn tại tới không phải là nên mang ơn sao?
Chẳng lẽ còn muốn lấy oán trả ơn?
Trưởng lão nhìn về phía Trúc Thanh Quân, nói: "Ta cảm thấy, hắn muốn cường cưới Thánh nữ chúng ta!"
"Thật to gan!" Sau khi Thiên Toàn Thánh Chủ nghe xong rốt cục lộ ra vẻ tức giận.
"Thánh nữ Thiên Toàn Thánh Địa chúng ta là hắn có thể nhúng chàm sao?"
"Bản Thánh Chủ cũng muốn xem xem, Cố Trường Ca hắn có lực lượng gì mà làm càn như thế!"
Nói xong, dẫn theo Trúc Thanh Quân và một đám người vội vàng trở về Thiên Toàn Thánh Địa.
……………………………………….
Thiên Toàn Thánh Địa.
Thánh Địa Đại sư huynh Lục Trường Sinh, lúc nghe Cố Trường Ca đi tới thì vội vàng tiến về Thiên Toàn đại điện. Mới vừa vào cửa, hắn đã thấy một mỹ nam tử phong lưu lỗi lạc ngồi ngay ngắn ở trong đại điện.
Cố Trường Ca dáng vẻ cư cao lâm hạ, giống như toàn bộ Thánh Địa đều là của hắn. Mà ở hai bên đại điện còn có mấy vị trưởng lão Thánh Địa, vẻ mặt đều lạnh như băng.
Xem ra bọn họ hơi khó chịu với Cố Trường Ca. Chỉ là ngại tình nghĩa ngày xưa với Cố Trường Ca và Thiên Toàn Thánh Chủ mà tạm thời không tiện phát tác thôi.
"Trường Ca!" Lục Trường Sinh hô một tiếng.
Cố Trường Ca lười biếng đưa mắt nhìn Lục Trường Sinh, trong mắt có một tia trêu tức: "A, hóa ra là Trường Sinh sư huynh!"
Lục Trường Sinh đi lên phía trước nói: "Trường Ca, hôm nay ngươi đến đây là vì chuyện gì?"
Thật ra thì lúc hắn nghe nói Cố Trường Ca đi tới, cũng cảm thấy rất có thể đối phương là nhắm vào Trúc Thanh Quân. Nhớ năm đó khi Cố Trường Ca ở Thánh Địa, rất ái mộ Trúc Thanh Quân. Chỉ là ngại thân phận của mình thấp, tu vi nông cạn mà không dám trắng trợn truy cầu Trúc Thanh Quân thôi.
Bây giờ Lục Trường Sinh thấy hắn áo gấm về quê, biết ngay chắc chắn hắn có chút thành tựu, đến Thánh Địa khoe khoang.
Cố Trường Ca nghiền ngẫm cười một tiếng, nâng chung trà lên uống một hớp: "Trường Sinh sư huynh đâu cần hỏi như vậy? Ta đương nhiên là vì Thanh Quân sư tỷ mà đến!"
"Hẳn là ngươi quên, năm đó chúng ta còn từng âm thầm tranh chấp vì nàng?"
Hơn mười năm trước, hắn bởi vì phụ thân hãm sâu gia tộc tranh chấp mà không thể không một mình trốn thoát, được Thiên Toàn Thánh Chủ cứu. Bây giờ phụ thân của hắn chấp chưởng gia tộc, vô cùng hiển hách. Cho nên hắn muốn trở lại Thánh Địa, thực hiện nguyện vọng của mình năm đó.
Đó chính là cưới Trúc Thanh Quân làm vợ!
Lục Trường Sinh sau khi nghe xong hơi lộ ra một chút giận dữ. Năm đó đúng là hắn vì Trúc Thanh Quân mà tranh chấp với Cố Trường Ca. Nhưng mà từ khi nhìn thấy Lâm Hiên, hắn triệt để buông bỏ tâm tư với Trúc Thanh Quân.
Bởi vì hắn biết, trong lòng Trúc Thanh Quân chỉ ái mộ Lâm Hiên, không thể nào coi trọng loại phàm phu tục tử như mình.
"Nể tình tình cảm ngày xưa, ta khuyên ngươi một câu, không nên nhắm vào Thanh Quân sư muội!" Lục Trường Sinh nghiêm mặt nói.
"Hừ!" Cố Trường Ca mặt lộ vẻ khinh thường: "Ta Cố Trường Ca muốn làm gì, không tới phiên ngươi nói này nói kia!"
Lục Trường Sinh xiết chặt nắm đấm, mắt thấy đông đảo trưởng lão ở đây, hắn cũng không tiện phát tác.
Vì vậy tiếp tục ôn tồn nói ra: "Ngươi phải hiểu được, Thanh Quân hoàn toàn không thể nào coi trọng ngươi!"
Tâm tư của Trúc Thanh dành cho Quân Lâm Hiên, nhật nguyệt chứng giám, Lục Trường Sinh cũng biết.
"Vậy nàng coi trọng ai?" Cố Trường Ca nghe ra ý trong lời nói của Lục Trường Sinh: "Là ngươi sao?"
"Không phải ta!" Lục Trường Sinh quả quyết lắc đầu.
"Đó là ai?" Cố Trường Ca ép hỏi.
Lục Trường Sinh tiếp tục lắc đầu: "Ta không thể nói, dù sao không phải ta!"
Người Trúc Thanh Quân thích chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu. Lục Trường Sinh cho dù có trăm lá gan cũng không dám công khai chuyện này ra. Dù sao, chuyện này chỉ là Trúc Thanh Quân mong muốn đơn phương, tương tư đơn phương.
Nếu như cưỡng ép kéo Đế phu vào, khó tránh khỏi sẽ khiến cho danh dự của Đế phu bị tổn hại. Mà hậu quả của việc làm như vậy là Lục Trường Sinh hắn, thậm chí toàn bộ Thiên Toàn Thánh Địa đều không thể gánh chịu!
Thấy Lục Trường Sinh nói không nên lời, Cố Trường Ca cười lạnh một tiếng: "Ta hiểu, ngươi không muốn thấy ta truy cầu Thanh Quân sư tỷ, cho nên mới đủ kiểu ngăn cản!"
"Lục Trường Sinh, ngươi chỉ là một Đại sư huynh Thánh Địa mà thôi, không nên quá coi trọng mình!"
Câu nói này, cực kỳ cuồng vọng và phách lối.
Như một ngọn lửa đốt lên thùng thuốc nổ, khiến cho Lục Trường Sinh lập tức bạo tẩu.
"Cố Trường Ca, ngươi chớ có không biết điều! Ta hảo ngôn khuyên bảo ngươi lại ác ngôn tương đối, ngươi quá phách lối!"
"Cái này kêu là khoa trương?" Cố Trường Ca sắc mặt lạnh lẽo: "Ta còn phách lối hơn nữa!"
Hắn nâng tay phải lên, lật bàn tay một cái.
Bành! ! !
Một đạo cự lực bỗng nhiên ép trên người Lục Trường Sinh, ép hắn quỳ xuống mặt đất.
Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy thân thể như gặp phải trăm tòa núi lớn nghiền ép, vô cùng nặng nề, suýt chút nữa thì đè gãy sống lưng của hắn.
Ngẩng đầu, Lục Trường Sinh mặt lộ vẻ vẻ sợ hãi: "Tại sao thực lực của tiểu tử này mạnh như vậy?"
Thấy cảnh này, mấy vị trưởng lão bên trong đại điện cũng lộ ra vẻ kiêng kị. Bọn họ đều là tu vi Thần Phách Cảnh đỉnh phong, lại không thể lập tức ngăn cản Cố Trường Ca. Bởi vậy có thể thấy được, thực lực Cố Trường Ca tuyệt đối thấp hơn bọn họ!