Lần trước khi ở Việt Thương Quốc trấn sát Ngân giáp thi, Trịnh Xích Hà đã gặp qua Lâm Hiên một lần, đã kđen thật sâu bộ dáng hắn trong đầu.
Lúc này thấy là Lâm Hiên, Trịnh Xích Hà bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách vừa rồi cỗ lực lượng kia khủng bố như thế, hóa ra là đế phu ra tay!
Mà Lâm Hiên vừa rồi đang cùng các con gái nghiên cứu Long Giáp Bạng.
Cảm giác được có một luồng khí tức không giống bình thường hướng về phía mình nhanh tróng tiến lên, đành thuận tay vỗ một cái.
Không nghĩ tới, đúng là Trịnh Xích Hà Tông chủ.
Tùy ý nhìn Trịnh Xích Hà một chút, Lâm Hiên hỏi:
"Trong ngực ngươi có một luồng oán khí cực hàn, không phải là gặp phải quỷ vật cường đại đó chứ?"
Trịnh Xích Hà sau khi nghe xong thì vui mừng cực kỳ, đế phu liếc mắt đã nhìn ra thương thế của mình, cđen hẳn cũng có thể nhấc tay một cái là chữa khỏi mình.
"Rõ!"
Sau đó, Trịnh Xích Hà nói lại sự tình từ đầu chí cuối cho Lâm Hiên.
Sau khi Lâm Hiên nghe xong khẽ vuốt cằm.
Nhìn thấy Trịnh Xích Hà khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa, cũng là một chi sĩ hiệp nghĩa, nên hắn lợi dụng Thái Cổ Hỏa Linh Thể vận ra một luồng linh hỏa.
Lại vận dụng tu vi mạnh mẽ của mình, đưa linh hỏa này xâm nhập vào ngực Trịnh Xích Hà, cứng rắn giúp hắn đốt rụi một đoàn hàn khí kia.
Cảm nhận được thương thế của mình trong nháy mắt khỏi hẳn, Trịnh Xích Hà vội quỳ xuống đất bái tạ: "Đa tạ đế phu cứu giúp!"
Lâm Hiên nói: "Theo lời của ngươi, sau khi Giang Vũ Tình thi biến trở thành huyết thi, như vậy tất thực lực của nàng rất nhanh là có thể đồ sát một nước."
"Tai họa như thế nếu chưa diệt trừ, tất sẽ có ức vạn bách tính rơi vào trong nước sôi lửa bỏng."
Trịnh Xích Hà nghe được ý ở ngoài lời của Lâm Hiên, vội vàng gật đầu nói:
"Đế phu nói rất đúng! Tại hạ khẩn cầu đi theo đế phu, quan sát đế phu đối phó huyết thi như thế nào!"
"Ừm." Lâm Hiên tùy ý gật đầu, dẫn chúng nữ nhi và Trịnh Xích Hà cùng tiến về Lưu Phong Quốc.
Mà lúc này.
Trong hoàng cung Lưu Phong Quốc.
Trên mặt quốc quân Triệu Ngọc Hổ là đôi mắt quầng thâm, hữu khí vô lực hỏi:
"Thái y, cô mắc bệnh gì?"
Thái y lắc đầu nói: "Bệ hạ chỉ là khí hư và thiếu máu, điều trị thêm là được."
"Thần sẽ kê cho bệ hạ mấy đơn thuốc điều dưỡng khí huyết, bệ hạ chỉ cần đúng hạn dùng, tin tưởng rất nhanh là có thể khỏi hẳn."
"Đi đi." Triệu Ngọc Hổ phất tay, để thái y lui ra.
Đợi đến khi trong tẩm cung chỉ còn lại một mình hắn, hắn ngồi ở trên giường ngắm nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói:
"Hoàng hôn sắp tới, mỹ nhân của cô cũng hẳn là mau tới đi?"
Những ngày này, mỗi khi đến lúc chạng vạng tối, đều có một mỹ nhân tuyệt thế đi vào tẩm cung của hắn.
Triệu Ngọc Hổ ở cùng với nàng, thật sự là khoái hoạt vô biên, quên hết phiền não.
Cho nên mỗi khi đến lúc này, hắn đều rất trông mong mỹ nhân xuất hiện.
Đông ~ đông ~ đông ~
Lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa chậm rãi.
Ánh mắt Triệu Ngọc Hổ lập tức sáng lên.
Đến rồi!
"Mỹ nhân, cô đến đây!"
Triệu Ngọc Hổ vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Nhưng mà sau khi mở cửa, đưa mắt nhìn lại, bên ngoài không có một ai.
"Chẳng lẽ là cô nghe lầm?"
Triệu Ngọc Hổ đóng cửa lại, về lại giường.
Đông ~ đông ~ đông ~
Tiếng đập cửa lại vang lên, Triệu Ngọc Hổ bỗng nhiên ngồi dậy, không khỏi da đầu tê dại một hồi.
Hắn đột nhiên nhớ tới mỹ nhân kia sẽ không gõ cửa.
"Ai. . . Ai ở bên ngoài?"
Triệu Ngọc Hổ hét lớn một tiếng, muốn mượn khí phách của đế vương chấn nhiếp đối phương.
Đông ~ đông ~ đông ~
Trong tẩm cung yên tĩnh bỗng nhiên lại vang lên tiếng gõ.
Triệu Ngọc Hổ cẩn thận nghe, tựa hồ có người đang gõ vách tường.
Nhưng mà đưa mắt nhìn lại, trong tẩm cung trừ hắn ra không còn người nào kháC .
Đến cùng là ai đang gõ vách tường?
"Hẳn là. . . Có quỷ? !"
Triệu Ngọc Hổ bỗng nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
"Bệ hạ. . ."
Lúc này một giọng nói sâu kín truyền ra, ở trong tẩm cung vắng vẻ quanh quẩn không thôi.
Sau khi Triệu Ngọc Hổ nghe ra thanh âm này, con ngươi không khỏi co rụt lại: "Tình nhi!"
Một ánh sáng u ám sáng lên trong tẩm cung.
Giang Vũ Tình một bộ áo trắng từ trong khe cửa bò vào, ngẩng đầu, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chặp Triệu Ngọc Hổ:
"Bệ hạ, ngươi thật là ác độc! Tại sao ngươi ép chết mẹ con chúng ta?"
"Chẳng lẽ ngươi quên lời thề non hẹn biển sao?"
"Nữ nhân kia đáng giá cho ngươi thích như vậy, vì nàng mà tình nguyện chính tay đâm ái phi cùng hoàng tử của mình sao?"
Cảm giác được vô biên oán khí của Giang Vũ Tình, Triệu Ngọc Hổ bị dọa đến toàn thân điên cuồng phát run, nói chuyện cũng trở nên không lưu loát:
"Tình nhi, ta. . ."
Hắn nói được nửa câu đã ngừng lại, bởi vì hắn thấy được một màn càng đáng sợ.
Chỉ thấy Giang Vũ Tình bò lên xà nhà, cầm một sợi dây Lưu Ly Châu cột vào xà nhà, sau đó treo ở trên đó.
Con mắt của nàng đối diện Triệu Ngọc Hổ.
Cái cổ vốn dài nhỏ trắng nõn bị dây Lưu Ly Châu sắc bén cắt ra, máu tươi chảy ròng.
Chỉ trong nháy mắt, cổ của nàng đã hoàn toàn rời ra.
Lạch cạch một tiếng, đầu và thi thể từ giữa không trung rơi xuống mặt đất.
Ùng ục ục ~ , đầu của nàng lăn đến bên giường Triệu Ngọc Hổ, mở mắt ra cất giọng nói đầy hận thù:
"Triệu Ngọc Hổ, ta hận ngươi!"
"Chỉ có đưa ngươi đi rút gân lột da, mới có thể giải mối hận trong lòng ta!"
Ngao ~
Đầu Giang Vũ Tình nổi giận gầm lên một tiếng, tóc lần nữa dài ra, lập tức trói lại hai chân Triệu Ngọc Hổ.
Oành!
Ngay khi Giang Vũ Tình kéo Triệu Ngọc Hổ ngã xuống đất, chuẩn bị cắn chết hắn, bỗng nhiên một đạo quỷ khí kinh khủng từ trên trời giáng xuống.
Giang Vũ Tình bị dọa cho vội vàng thu lại tóc, hợp lại đầu và thi thể với nhau.
Quay người nhìn lại đã thấy một nữ tử mặc váy dài màu đỏ, xuyên qua cửa cung đi đến.
"Mỹ nhân!"
Trong ánh mắt Triệu Ngọc Hổ lộ ra vẻ vui mừng.
Nữ tử áo đỏ này, chính là đại mỹ nhân gần đây cùng hắn triền miên.