Hắn đã giao thủ qua với Huyền Minh Âm Thần pháp tướng, tin tưởng đối phương cũng đã biết hắn là ai.
Nếu bọn họ tiếp tục che giấu, vậy cho bọn hắn kéo dài hơi tàn một chút.
Nếu như về sau Hồng lâu còn dám lộ diện, vậy hắn sẽ ngay lập tức diệt trừ nó.
Diệp Dương hỏi vội: "Hôm nay đế phu tới đây, không phải là có đại sự gì muốn giải quyết cùng Hồng lâu?"
Tâm hắn nghĩ, vừa rồi mình giết Bách Lý Ân, sẽ không làm trễ nải công việc của đế phu chứ?
Nếu là như vậy, vậy sai lầm của hắn lớn lắm!
Lâm Hiên lắc đầu: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe nói Hồng lâu muốn họa loạn Cửu Thiên Tiên Vực, bởi vậy muốn diệt trừ bọn hắn trước."
Diệt trừ Hồng lâu?
Nghe được Lâm Hiên nói như vậy, bọn người Diệp Dương đều lộ ra vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi.
Hồng lâu chính là một trong quỷ tu tông môn đứng tốp mười ở Cửu Thiên Tiên Vực.
Thực lực của bọn hắn cường đại, đã khiến bọn Diệp Dương kđen sâu, hiểu rất rõ.
Nhưng mà đến trong miệng Lâm Hiên.
Hồng lâu lại giống như là một môn phái nhỏ bất nhập lưu, giống như tiện tay đã có thể hủy diệt.
Cái này. . .
"Không hổ là đế phu, khí khái cái thế vô song, xem thường hết thảy này, mười phần phù hợp với thân phận cùng năng lực của hắn!"
"Đế phu đã nói vậy, tất đối với chuyện diệt trừ Hồng lâu có niềm tin tuyệt đối!"
Được chứng kiến thủ đoạn của Lâm Hiên, bọn người Diệp Dương không chút nào cảm thấy Lâm Hiên đang khoa trương.
Ngược lại cảm thấy tồn tại cường đại giống Lâm Hiên như vậy, nên xem thường Hồng lâu như thế.
Bọn hắn càng nhịn không được cảm thán.
Ngay cả Huyền Băng Nữ Đế cường thế cùng cao lãnh, xem nam nhân như không, cũng phải tin phục dưới loại khí khái cái thế này của Lâm Hiên.
Sau đó Diệp Dương cung kính nói: "Đế phu tại thượng, tại hạ có một chiếc thuyền tên là Vân Mãn Lâu."
"Hôm nay đã có duyên gặp được đế phu, còn xin đế phu tiến đến tệ xá ngồi một chút!"
Nghe được lời của hắn, bọn người Hạ Hồng Lãng, Trịnh Xích Hà đều líu lưỡi không thôi.
Vân Mãn Lâu được vô số người ở Cửu Thiên Tiên Vực tha thiết ước mơ, lại bị Diệp Dương khiêm tốn gọi "Tệ xá" .
Đây thật là lật đổ tam quan của bọn hắn.
Nhưng nghĩ đến người đứng ở trước mặt Diệp Dương đường đường Bắc Huyền Thiên đế phu, tồn tại miểu sát minh quỷ pháp tướng.
Bọn Hạ Hồng Lãng cũng đều cảm thấy, Diệp Dương chính xác phải khiêm tốn như vậy.
Mà sau khi nghe được lời Diệp Dương, mấy bé Tuyền Châu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Vân Mãn Lâu xa xa.
"Oa, thuyền thật là lớn nha!"
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy thuyền có chín tầng cao như vậy!"
"Ta đoán cha nhất định sẽ đưa bọn ta đi xem một chút!"
"Ta cùng tiểu Cửu cũng nghĩ như vậy, hì hì!"
Các bé con đều cao hứng bừng bừng chỉ vào Vân Mãn Lâu xa xa.
Đối với các nàng mà nói, mỗi một chuyện và vật mới lạ đều có thể làm cho các nàng hưng phấn thật lâu.
Thấy thế, Lâm Hiên cưng chiều nói:
"Tuyền Hàm cùng Tuyền Ấu bảo bối đều đoán được ý nghĩ của cha, vậy cha sẽ đưa các con đi!"
"Ừm ừm, cha thật tốt!" Các bé con vô cùng vui vẻ.
Chương 246: Bảo tọa Thái Dương Thần
Chương 246: Bảo tọa Thái Dương Thần
Diệp Dương vui mừng, vội vàng đưa tay nói: "Đế phu, mời!"
Sau đó, hắn lại thuận đường mời bọn người Trịnh Xích Hà cùng Hạ Hồng Lãng lên thuyền.
Hạ Hồng Lãng lập tức không kìm được vui mừng, nhao nhao nhìn về phía Lâm Hiên mang một vẻ mặt biết ơn.
"Nếu không phải gặp được đế phu, chúng ta làm sao có thể được Diệp tiền bối mời lên Vân Mãn Lâu?"
Sau đó, một đoàn người phấn khởi vui mừng đi sau lưng Lâm Hiên, tiến về Vân Mãn Lâu.
Tầng cao nhất của Vân Mãn Lâu.
Tầng này rộng khoảng chừng gần vạn mét vuông, trang hoàng vô cùng xa hoa.
Lưu ly xâu đỉnh, noãn ngọc địa gạch, ngà voi mạ vàng, rường cột chạm trổ.
Thật sự là tráng lệ đến cực điểm.
Cho dù là hoàng cung một nước, cung tần đại điện này so ra đều kém không ít.
Lúc này.
Bên trong đại điện, tụ tập bảy tám người.
Tất cả bọn hắn đều đến từ Xích Tiêu Thiên, thân phận cực kì hiển hách.
Trong đó một người nam tử mặc áo mãng bào màu vàng nhạt anh tuấn, chính là hoàng tộc Xích Tiêu Thiên Vân thị tộc thân vương Vân Quân Đạt.
Người ở bên cạnh hắn mặc trường bào tử kim, tóc màu đỏ, toàn thân lão giả thần quang xán lạn, chính là một trong chín đại thánh địa Xích Tiêu Thiên Già Lâu thánh địa Thánh Chủ.
Ngoài ra còn có mấy vị giáo chủ và tông chủ của Nhật Nguyệt Thần Tông, Tuyệt Tình Cốc, Kỳ Lân điện.
Bởi vì bốn phía Vân Mãn Lâu mây mù chính là trận pháp cách âm, mọi người ở đây cũng không từng chú ý tình thế phía ngoài.
Cho nên bọn hắn đều chưa từng chú ý tới bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này, tất cả mọi người đang hưởng thụ không khí thoải mái dễ chịu mà đại điện Vân Mãn Lâu mang lại.
Người hầu chuyên dụng ở Vân Mãn Lâu bưng lên mâm đựng trái cây và rượu.
Vân Quân Đạt nhấp một ngụm rượu, gật đầu tán dương:
"Vân Mãn Lâu không hổ vang danh thiên hạ là nơi xa hoa, rượu nơi này không hề kém hơn rượu ngon của hoàng tộc chúng ta!"
Bọn người Già Lâu Thánh Chủ, Nhật Nguyệt Thần Tông tông chủ, nghe vậy đều gật đầu đồng ý.
Ánh mắt rơi vào trên hai cái ghế chính giữa đại điện.
Vân Quân Đạt nói: "Chư vị, các ngươi có biết, có ai từng ngồi qua cái ghế bên tay trái kia không?"
Đám người lập tức nhìn lại theo tiếng nói.
Trong đại điện tổng cộng có hai cái ghế.
Cái bên phải kia, mọi người đều biết chính là chiếc để Diệp Dương ngồi.
Mà bên trái cái ghế kia, địa vị cao hơn so với cái ghế mà Diệp Dương ngồi.
Lại được làm từ ngọc thạch Huyền Kim cực kì hiếm thấy, phía trên điêu khắc đồ án Thái Dương Thần cực kì tinh xảo.
Bất kể là ai nhìn thấy nó, đều có thể lập tức biết người có thể ngồi bên trên cái ghế này tuyệt đối tôn quý.
"Theo ta được biết, cái ghế này còn chưa hề có người ngồi qua."
Già Lâu Thánh Chủ cười nói: "Ta từng nghe nói Diệp Kiếm Thánh lập qua quy củ, chỉ có người thỏa mãn được hai điều kiện của hắn, mới có tư cách ngồi ở trên cái ghế bên trái kia."
"Ồ?"