Giáo úy nhướng mày, hắn không nghĩ tới Đông Hoàng Tử U lại đảo khách thành chủ hùng hổ dọa người như thế.
Vậy là lớn tiếng quát lớn: "Việc này không phải ngươi nên quản! Không muốn chết thì mau mau rời đi!"
Hô!
Hắn vừa mới dứt lời, có một lực lượng kinh khủng xách hắn lên không trung.
Đông Hoàng Tử U lạnh lùng nhìn hắn nói:
"Những hài tử này lớn nhất mới mười tuổi, vô luận như thế nào cũng không phải là người gian tà, mà khi nãy ngươi đánh các nàng ngoan độc vô tình, cạn kiệt tàn bạo!"
"Đã không muốn khai rõ vậy thì ta thấy tuổi thọ của ngươi cũng có thể dừng ở đây rồi."
Răng rắc!
Ngọc thủ của nàng khẽ động trong hư không, yết hầu giáo úy bị bóp nát, sau đó bị ném sang một bên như rác rưởi.
"Lớn mật!"
"Ngươi muốn chết!"
Lập tức có bốn mươi năm mươi binh sĩ Linh Luân cảnh rút vũ khí ra vọt lên.
"Nếu muốn chết, thì có thể ra tay."
Đông Hoàng Tử U nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, quanh thân phóng ra một đạo uy áp Chuẩn Thánh cảnh kinh khủng.
Ở dưới cỗ uy áp này.
Cả chi binh sĩ đều hoảng sợ, giống như tùy thời sẽ bị nàng xé thành mảnh nhỏ.
"Nữ nhân này thật là đáng sợ!"
Bọn hắn bỗng nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cánh tay đang giơ lên giữa không trung vội cứng rắn thả xuống, không dám động đậy.
Oành!
Bỗng nhiên cỗ uy áp này như núi cao vạn trượng hạ xuống, tất cả bọn hắn đều bị đè sấp trên mặt đất.
Đông Hoàng Tử U nói: "Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, vì sao lại muốn bắt những đứa bé này, nếu không tất cả đều chết ở chỗ này đi."
Nghe nói như thế, tất cả binh sĩ đều bị dọa cho lưng phát lạnh.
Một binh sĩ đứng trước vội vàng nói:
"Tiên tử, chúng ta phụng sứ mệnh của đại quốc sư, muốn bắt những đứa nhỏ này về Nam Ngụy Quốc."
"Theo tiểu nhân được biết, sở dĩ đại quốc sư bắt những cô bé này, là để kiểm trắc thiên phú của các nàng, phàm là có tư chất ưu dị đều sẽ được đưa đến Huyền Băng Cung, được Huyền Băng Nữ Đế bệ hạ tự tay bồi dưỡng thành nội vệ tinh nhuệ."
Hắn vừa mới dứt lời chợt cảm giác nhiệt độ bốn phía giảm đột ngột, như trong trời đông giá rét.
Ngẩng đầu chỉ thấy trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Đông Hoàng Tử U dày đặc sát ý.
Đông Hoàng Tử U cười lạnh một tiếng.
Nội vệ trong tay nàng đều được chỉ định từ Nhược Ảnh, toàn bộ thu nhận từ bốn phía Bắc Huyền Thiên, xưa nay không qua tay của người khác.
Rõ ràng.
Cái gọi là Nam Ngụy Quốc đại quốc sư, đã lấy nàng làm ngụy trang để làm việc không thể để người khác biết.
"Ngoại trừ những đứa bé này, các ngươi còn làm qua chuyện khác sao?" Đông Hoàng Tử U hỏi.
Người lính kia trả lời: "Đã từng bắt qua, trước sau đã có trăm người."
Sau khi Đông Hoàng Tử U nghe xong thì hít sâu một hơi.
Nghĩ không ra phía dưới càn khôn tươi sáng, lại có người dám phát rồ như thế.
Nhìn thấy người bị bắt đều là những đứa bé nhỏ yếu vô tội, nàng quyết định đi Nam Ngụy Quốc giải quyết việc này trước.
Chuyện Dao Quang Bí Cảnh có thể chậm trễ, nhưng tính mạng những đứa bé này, còn có thiên hạ của nàng, không thể chậm trễ!
Phát giác được Đông Hoàng Tử U tựa hồ muốn ra tay với đại quốc sư, tên dẫn đầu binh sĩ nói:
"Tiên tử, việc này ta khuyên ngươi vẫn là chớ nhúng tay."
"Đại quốc sư của chúng ta thần pháp vô biên, hô phong hoán vũ, có thể so với thần tiên, cực kỳ đáng sợ!"
"A, hô phong hoán vũ?"
Sau khi Đông Hoàng Tử U nghe xong thì cười lạnh một tiếng, "Vậy ta càng phải đi chiếu cố hắn một chút."
Mặc dù tu vi của nàng chưa đạt tới Đại Thánh cảnh giới.
Nhưng ỷ vào phiên phú Tiên Ma đồng tu.
Thực lực chân chính của nàng đủ để so sánh bất kỳ với một cường giả Đại Thánh cảnh nào.
Nhìn khắp Cửu Thiên Tiên Vực, đỉnh cấp cường giả có thể cùng nàng sánh vai có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ là một thần côn hô phong hoán vũ, dám ở trên địa giới Bắc Huyền Thiên gây sóng gió như thế, chẳng phải là muốn chết!
Tay ngọc nâng lên, bóp một cái ma quyết huyền diệu ném ra.
Ma quyết ở giữa không trung như cánh hoa tản ra, vọt vào người tất cả binh sĩ.
Đông Hoàng Tử U thản nhiên nói: "Các ngươi đưa những đứa bé vô tội này về nhà của họ, đồng thời bồi thường ngân lượng, lấy được sự tha thứ của người nhà bọn họ."
"Nếu không làm theo, ta sẽ đưa toàn bộ các ngươi xuống Địa ngục."
"Vâng! Chúng ta nhất định làm theo!"
"Tiên tử có lệnh, dù chúng ta máu chảy đầu rơi, nhất định sẽ hoàn thành!"
Cảm nhận được cỗ sức mạnh huyền diệu, đám binh lính đều bị dọa cho vội vàng đồng ý.
Lúc ngẩng đầu lên, thân ảnh Đông Hoàng Tử U đã biến mất.
Tới lui vô ảnh, như thần tiên.
Bọn binh lính không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đối với Đông Hoàng Tử U là kính sợ cùng sợ hãi, cũng không bởi vì nàng rời đi mà giảm bớt nửa phần.
"Dựa theo đạo lý mà nói , bất kỳ một thiên kiêu tông môn nào cũng sẽ không tuỳ tiện nhúng tay vào nội vụ quốc gia, càng sẽ không đối chọi gay gắt cùng đại quốc sư một nước như thế."
"Nhưng vị tiên tử này không những không coi đại quốc sư là chuyện đáng kể, hơn nữa nhìn vào hành vi của đại quốc sư, đã khiến cho nàng cực kì phẫn nộ."
"Nếu như việc này không liên quan đến nàng, hẳn là nàng sẽ không tức giận như thế mới đúng!"
Nghĩ tới những thứ này, có mấy binh sĩ đầu óc linh hoạt lập tức ánh sáng chợt lóe, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Chẳng lẽ vị tiên tử này không phải người tông môn, mà là. . ."
Cử chỉ cùng dung nhan vô song của Đông Hoàng Tử U, còn có tác phong làm việc cường thế quả quyết của nàng.
Những binh lính này không khỏi nghĩ đến, một nữ nhân khiến khắp thiên hạ đều khuynh đảo.
Lập tức, bọn hắn bị dọa cho hai chân nhũn ra.
Bên trong là vô tận thấp thỏm lo âu, vội vàng dẫn theo những đứa bé vô tội trở về.
Sơn mạch Dao Quang.
Phạm vi rặng núi này hơn một ngàn vạn cây số, rất nhiều đá màu sắc óng ánh cùng thảm thực vật rực rỡ.
Mỗi khi ánh sáng mặt trời chiếu vào.