Khiến cho người ngạc nhiên là mặc dù Tiên Thiên Linh Hỏa cường hãn nhưng không có thiêu hủy hoa quỳnh chút nào.
Ngược lại hoa quỳnh bị Linh Hỏa thiêu đốt, màu sắc thay đổi đều đều, cho đến khi biến thành màu nâu.
Cuối cùng.
Lâm Hiên cách không vung tay lên, cuốn lấy Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và nước linh quả với lá hoa quỳnh hỗn hợp lại với nhau.
Bành! ! !
Một đạo bích quang tiên diễm chiếu sáng thiên địa.
Trong nháy mắt, mùi hương trà vô cùng thơm tràn ngập toàn bộ quảng trường.
Nghe được cái mùi này, tất cả mọi người vô thức nuốt nước bọt một cái.
"Thơm quá a!"
"Mùi này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó ngửi được mấy lần!"
"Hóa ra trà đạo tạo nghệ của Đế phu đã là cảnh giới Tông Sư hàng thật giá thật!"
...
Tư Cẩn Nhu càng là nhịn không được vỗ tay mà tán: "Đế phu tay không liền có thể luyện chế ra cực phẩm Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà, hắn thật sự là ta thấy qua thứ nhất kỳ nam tử!"
Tư Cẩn Nhu vội vàng dẫn tám đại trưởng lão đi lên hành lễ: "Đế phu đúng là thần nhân, Tông Sư chi năng, tại hạ kính nể!"
Lam Hâm thì vẻ mặt sùng bái ngưỡng mộ.
"Trà mà ngay cả chưởng môn sư tôn và trưởng lão cũng khó mà luyện chế, trong tay hắn lại nước chảy mây trôi, hắn đúng là một nam nhân thần kì!"
Mà tất cả đệ tử Thủy Miểu Cốc ở đây đều mặt mũi tràn đầy kích động đứng dậy hành lễ với Lâm Hiên lần nữa.
"Đế phu uy vũ!"
Lúc này Lâm Hiên đã không rảnh bận tâm đám người của Thủy Miểu Cốc sùng bái như thế nào.
Bây giờ hắn đang bị bốn tiểu bảo bối đáng yêu ôm chặt, hai bên gương mặt không ngừng bị các tiểu nha đầu hôn.
"Cha thật là lợi hại... Ba ba ba!"
"Cha thật tuyệt... Ba ba ba!"
Mặc dù đi theo bên người Lâm Hiên, đã từng thấy nhiều bản lĩnh thần kỳ của hắn.
Các tiểu nha đầu vẫn biểu đạt mình sùng bái và thích Lâm Hiên.
Trong lòng các nàng, cha của mình nên lợi hại như vậy.
Hơn nữa vĩnh viễn đều lợi hại như vậy!
"Ha ha ha!"
Hưởng thụ chúng nữ nhi nhiệt tình và sùng bái, Lâm Hiên cười đến không ngậm miệng được, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.
Ầm ầm ~
Ngay khi bầu không khí toàn trường bị đẩy lên cao trào, bỗng nhiên Thủy Miểu Cốc khẽ chấn động.
Đám người ngẩng đầu thì thấy một đạo tiên quang che trời phóng lên tận trời.
Một cỗ hương trà nồng đậm không cách nào hình dung nhanh chóng tràn ngập cả tòa sơn cốc.
Theo hương khí yếu bớt, tiên quang trên không trung chậm rãi hội tụ thành một bóng người rơi xuống.
Nàng có mái đầu bạc trắng, khuôn mặt lại trẻ đẹp mỹ lệ.
Người mặc một bộ trường bào màu xám trắng, rất có phong phạm đạo cô xuất trần.
Thấy nàng xuất hiện, Tư Cẩn Nhu và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều mãnh kinh.
"Tổ sư!"
Cô gái tóc trắng này chính là khai tông tổ sư Thủy Miểu Cốc, người xưng "Bạch Lộ Tiên Tử" Tần Diệu!
Tất cả mọi người không ngờ được là Tần Diệu còn sống!
Mà dáng dấp của nàng, ngoại trừ tóc trắng phơ ra thì cũng giống y như trong điển tịch tông môn.
Tư Cẩn Nhu vội vàng tiến lên quỳ xuống hành lễ:
"Chưởng môn đời thứ sáu Thủy Miểu Cốc Tư Cẩn Nhu, bái kiến tổ sư!"
Tần Diệu nhìn nàng một lát, hơi lộ ra vẻ hài lòng:
"Bản tông từng lập quy củ, phàm ngày đại điển tế tổ, chưởng môn có thể chứng minh trà đạo mình tăng lên tới cảnh giới mới thì có thể đối công pháp tương ứng cảnh giới trong Tàng Kinh Các."
"Bản tọa ở trong mật thất, ngửi thấy hương Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà đầy khắp núi đồi, cho nên ra gặp một lần!"
Nghe được ý trong lời nói của Tần Diệu, Tư Cẩn Nhu không khỏi lắc đầu cười một tiếng:
"Tổ sư hiểu lầm!"
"Đệ tử tạm thời không có năng lực luyện chế Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà, mà vừa rồi mời Bắc Huyền Thiên Đế phu ra tay, quan sát học tập!"
"Bắc Huyền Thiên Đế phu?"
Tần Diệu dời mắt, sau đó mới nhìn thấy Lâm Hiên ngồi ở chỗ ngồi của khách quý.
Ánh mắt của nàng lập tức khẽ run lên.
Hậu sinh thật tuấn mỹ!
Hắn còn trẻ như vậy mà có thể luyện chế ra Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà, đại biểu hắn đã là một Tông Sư trà đạo danh phù kỳ thực a!
Nghĩ đến đây, Tần Diệu vội vàng thu liễm, nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Hiên hành lễ:
"Tổ sư Thủy Miểu Cốc Tần Diệu, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Nàng tuy là tổ sư Thủy Miểu Cốc, trà đạo tạo nghệ đứng hàng Tông Sư.
Nhưng Lâm Hiên chẳng những trà đạo tạo nghệ tương đương nàng mà còn là phu quân của một phương thiên địa chi chủ, địa vị tôn sùng hơn nàng.
Cho nên dù là trước mặt mười vạn đệ tử, nàng vẫn cung kính hành lễ với Lâm Hiên.
Lâm Hiên cũng rất khách khí đáp lễ: "Xin ra mắt tiền bối!"
Tần Diệu khẽ gật đầu, trong lòng đánh giá Lâm Hiên cao hơn.
Khí chất và phong độ của Lâm Hiên gần như không có ai khác thế được.
Dù là Tần Diệu lớn hơn hắn hai vạn tuổi, ở trước mặt hắn vẫn tràn ngập lòng kính sợ.
"A Diệu!"
Ngay lúc Tần Diệu đứng dậy, bỗng nhiên bên trong bầu trời xa xăm có một giọng nói hùng hậu vang lên.
Tần Diệu nghe vậy, thân thể không khỏi khẽ run lên, dường như bị giọng nói này làm xúc động.
Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một đạo quang mang bên ngoài Thủy Miểu Cốc bay tới, đáp xuống mặt đất thì biến thành một nam tử tóc trắng người mặc áo vải.
Hắn giống như Tần Diệu, tuy là tóc trắng phơ, dáng vẻ lại tương đối trẻ.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, sắc mặt Tần Diệu lập tức trở nên lạnh như băng, nhíu chặt lông mày nói:
"Chớ gọi như vậy ta! Ta không có thân với ngươi!"
Nam tử tóc trắng tên là Phùng Thánh Chu, nghe vậy lộ ra vẻ thống khổ:
"A Diệu, đã nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn canh giữ ở ngoài sơn cốc, chỉ chờ ngươi ra."
"Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không chịu hồi tâm chuyển ý một chút nào sao?"
Tần Diệu lạnh lùng nói: "Vậy bây giờ ngươi hồi tâm chuyển ý sao?"
Phùng Thánh Chu nghe vậy sững sờ: "Ta..."
Tần Diệu vung ngọc thủ lên, lấy ra một thanh bảo kiếm toàn thân óng ánh:
"Nếu như ngươi ta cũng không có thay đổi, vậy thì dùng thực lực nói chuyện, chứng minh chúng ta ai đúng ai sai đi!"
Hưu!