Dù sao Nữ Đế chi uy có một không hai thiên hạ, không phải Phùng Lăng Phỉ nàng có thể tuỳ tiện xúc phạm.
Đông Hoàng Tử U hỏi: "Tu vi ngươi đã là Đế Cảnh, còn có thương pháp Thánh Cảnh, vũ lực đã qua ải, không biết binh pháp ngươi như thế nào?"
Phùng Lăng Phỉ ưỡn ngực cười nói: "Xin bệ hạ yên tâm, từ nhỏ tại hạ đã có chí hướng rong ruổi sa trường, cho nên đã thuộc làu « Quỷ Cốc Binh Pháp » « Binh Pháp Tam Thập Thất Kế »!"
"Ừm, vậy xem ra ngươi chỉ thiếu một thứ." Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm.
"Cái gì?" Phùng Lăng Phỉ vội hỏi.
Đông Hoàng Tử U thản nhiên nói: "Lòng kính sợ."
Hả?
Phùng Lăng Phỉ sau khi nghe xong không khỏi sững sờ, cũng cảm thấy thân thể có chút phát lạnh, cảm giác sợ hãi bỗng nhiên tuôn ra trong lòng.
Lúc này, Đông Hoàng Tử U vung ngọc thủ lên.
Xa xa trên đất cách đó trăm trượng, một gốc cỏ xanh đột ngột mọc lên từ mặt đất, giống như thiểm điện đâm về phía Phùng Lăng Phỉ.
"Cái này. . ."
Cảm nhận được cỏ xanh khí thế hung mãnh, thân thể Phùng Lăng Phỉ khẽ run lên.
Vội vàng toàn lực vận chuyển chân nguyên, điều khiển Thất Huyền Long Thương trong tay điên cuồng xoay tròn, hình thành một đạo hộ thuẫn hình tròn ở trước mặt mình.
Phốc phốc!
Nhưng mà hộ thuẫn của nàng hoàn toàn không cản được cây cỏ Đông Hoàng Tử U bắn ra.
Trong nháy mắt.
Cỏ xanh xuyên thấu hộ thuẫn, đâm vào giữa lông mày Phùng Lăng Phỉ.
"Tê!"
Vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý vừa rồi của Phùng Lăng Phỉ biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là sợ hãi.
Nàng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không khống chế được mà đổ mồ hôi lạnh cả người.
Nàng dám khẳng định, nếu như Đông Hoàng Tử U có ý giết mình.
Như vậy cây cỏ xanh không đáng chú ý này sẽ biến thành một cây đinh thép, trong nháy mắt xuyên qua gáy của nàng!
Quá kinh khủng!
Mà trăm vạn tướng sĩ đang có mặt ở đây thấy thế cũng thân thể khẽ run lên, như giẫm trên băng mỏng.
"Nữ Đế bệ hạ chỉ dùng một gốc cỏ xanh là có thể khiến cho một Đế Cảnh Thương Thánh sợ đến như vậy, nàng mới là đại khủng bố!"
Chúng tướng sĩ nghĩ đến đây, vội vàng quỳ xuống đất cúi đầu nói: "Bệ hạ thần uy hạo đãng, uy vũ thiên hạ!"
Đông Hoàng Tử U vẻ mặt lạnh nhạt, đứng dậy nhìn xuống Phùng Lăng Phỉ nói:
"Ngươi thân là Thương Thánh chi nữ, thiên phú khá cao, nhưng cũng lòng dạ quá cao, coi trời bằng vung."
"Tính cách như thế này, trong quân doanh không thành được đại sự, chứ đừng nói trở thành một phương nguyên soái, thống soái trăm vạn hùng binh!"
"Bởi vậy, trẫm muốn dạy ngươi học cách kính sợ, chỉ khi ngươi hiểu được kính sợ thì mới có thể hạ thấp tư thái, làm việc cho trẫm!"
Phùng Lăng Phỉ nghe vậy không khỏi thở dài ra một hơi.
Hóa ra bệ hạ đang dạy dỗ mình!
Ngước đầu nhìn lên dáng người đẹp đến khiến cho người ta hít thở không thông của Đông Hoàng Tử U, Phùng Lăng Phỉ hoàn toàn không dám có chút sngh phản kháng nào.
Ngược lại, bị Đông Hoàng Tử U làm cho xúc động, vội vàng quỳ xuống đất:
"Bệ hạ nói rất đúng! Tại hạ chịu sửa lại thiếu hụt, cống hiến sức lực cho bệ hạ!"
Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười nói:
"Ngươi mặc dù tinh thông binh pháp nhưng kinh nghiệm thực chiến chênh lệch với thập đại chủ tướng không ít."
"Cho nên trẫm phong ngươi phó tướng Phi Phượng Quân, hi vọng ngươi khiêm tốn học tập, mau chóng nắm giữ hết thảy bản lĩnh mà một vị tướng lĩnh cần có!"
Phùng Lăng Phỉ nghe vậy đại hỉ, vội vàng cúi đầu sát đất: "Đa tạ bệ hạ!"
Mặc dù Đông Hoàng Tử U chỉ cho nàng chức phó tướng nhưng ý là hết sức coi trọng nàng, chuyện này khiến nàng rất có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Mà các tướng sĩ Phi Phượng Quân thì trong lòng âm thầm cảm khái, không hổ là Nữ Đế bệ hạ, dễ dàng hàng phục mãnh tướng kiệt ngạo như Phùng Lăng Phỉ.
Phi Phượng Quân có thể cho cống hiến sức lực cho Đế Hoàng như thế này chính là vinh quang của tất cả tướng sĩ!
Sau đó, Quản Đồng chủ động tiến lên, biểu thị không thèm để ý vừa rồi Phùng Lăng Phỉ khiêu khích, nguyện kề vai chiến đấu với Phùng Lăng Phỉ.
Chín đại chủ tướng còn lại cũng tỏ vẻ nhất định sẽ tận tâm tận lực dạy Phùng Lăng Phỉ.
Nhìn thấy các nàng đoàn kết với nhau như vậy, Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười vui vẻ.
Sau đó, nàng phong cho Quản Đồng làm chủ soái tạm thời, xem biểu hiện của Phùng Lăng Phỉ sao này như thế nào rồi mới quyết định ai làm chủ soái.
Đợi đến đại sự đều định ra, nàng dẫn theo thập đại chủ tướng, hai mươi phó tướng xuất phát, tiến về Tinh Hải Quốc ngoài trăm vạn dặm.
Căn cứ tình báo mà Đông Hoàng Tử U nhận được, ở tây nam biên cảnh Bắc Huyền Thiên, Tinh Hải Quốc gần đây xảy ra nạn trộm cướp nghiêm trọng.
Nàng dẫn theo ba mươi vị chủ phó tướng đến là muốn giúp cho các nàng có thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, truyền dạy bản lĩnh tác chiến và trí tuệ nhiều năm qua của mình cho các nàng.
...
Sau khi làm chủ hôn cho Tần Diệu và Phùng Thánh Chu, Lâm Hiên dẫn theo mấy người Tuyền Châu rời khỏi Thủy Miểu Cốc.
Dọc theo con đường này.
Các tiểu nha đầu hai người ghé vào bờ vai Lâm Hiên, hai người núp ở trong ngực của hắn, cùng nhau ăn bánh ngọt đem từ Thủy Miểu Cốc ra.
Lâm Hiên nhìn thấy các nàng đã ăn rất nhiều, nhắc nhở:
"Các bảo bối, không được ăn quá no, nếu không thì sẽ đau bụng giống như trước đây."
Nghe hắn nói như vậy, các tiểu nha đầu lập tức ngừng miệng.
"Cha nói không thể ăn, như vậy thì không thể ăn!"
"Ân ân ân, lần trước ta đã cam đoan sẽ nghe lời của cha!"
Sau đó các nàng cất bánh ngọt đi.
Lâm Hiên nhìn thấy miệng của các nàng dính rất nhiều vụn bánh ngọt, mặt mũi lem luốc, không khỏi lắc đầu cười cười, dẫn các nàng đáp xuống một đỉnh núi.
Sau đó, hắn lấy khăn lụa tiểu nha đầu đem theo bên người, dùng linh khí hóa dịch, lau sạch gương mặt nhỏ của các nàng.
Nhìn thấy bụng của các nàng phình to lên, sợ các nàng ợ hơi khó chịu.
Lâm Hiên dứt khoát ôm các nàng vào trong ngực sau đó vận dụng y kỹ cấp tông sư xoa bóp phần bụng cho các nàng, giúp các nàng tiêu hóa.