Chương 473: Một đám kiến cỏ dám chủ động đưa tới cửa!
Đầu tiên là cưỡng đoạt công pháp truyền thế Hứa gia "Lăng Không Thánh Bộ", nhổ căn cơ của Hứa gia.
Còn nữa, hắn đã nghe nói nhi tử Hứa Minh Thân Hứa Thiên có thể chất siêu phàm mười vạn năm khó gặp một lần, Hoang Huyết Thánh Thể.
Loại thể chất này cực kỳ hữu dụng với núi dựa lớn phía sau hắn.
Cho nên, hắn còn cưỡng đoạt Hứa Thiên, hiến cho vị sau lưng hắn.
Đồng thời cũng cắt đứt tương lai Hứa gia, để bọn họ không thể dựa vào Hứa Thiên khôi phục huy hoàng của ngày xưa.
Hơn nữa cho Hứa gia ba ngày là vì hưởng thụ sự sợ hãi của bọn họ và người trong Thanh Thạch Thành.
Mà xét thấy chỗ dựa mạnh mẽ sau lưng của hắn, hắn cảm thấy kế hoạch của mình sẽ thành công.
Đợi đến kế hoạch thành công.
Hắn sẽ không chút thương hại, mời vị sau lưng hắn ném Thông Thiên Sơn xuống, đập nát Thanh Thạch Thành!
Cho nên, Địch Vũ cực kỳ phách lối đứng lên, một cước đá về phía quan tài Hứa Gia Hào.
Ầm ầm ~
Quan tài bị đá lật, thi thể Hứa Gia Hào lăn xuống đất, đám người Hứa gia chấn kinh.
Rất nhanh, người của Hứa gia đều cực kỳ phẫn nộ.
Hứa Minh Thân hai mắt đỏ như máu, giống mãnh thú nổi điên:
"Phụ thân ta đã chết, ngươi còn làm nhục thi cốt hắn như thế!"
"Địch Vũ, tên khốn kiếp ngươi khinh người quá đáng!"
Hắn điên cuồng điều động chân nguyên, liều mạng thả ra uy áp cảnh giới Tôn Giả.
Giẫm "Lăng Không Thánh Bộ", trong chớp mắt vọt tới trước mặt Địch Vũ, đánh ra một chưởng.
"Bộ pháp thật nhanh, không hổ là thần công Thiên giai thượng phẩm!" Địch Vũ cười lạnh một tiếng: "Đáng tiếc ta đã đề phòng trước!"
"Thập Tự Kiếm Quyết!"
Hắn lấy bảo kiếm tùy thân ra nhanh như thiểm điện, cực kỳ bá đạo bổ ra một kiếm.
Phốc phốc!
Sau tiếng vang, trong nháy mắt vai trái Hứa Minh Thân bị chém đứt, máu chảy ồ ạt.
Địch Vũ một cước đá Hứa Minh Thân ngã xuống đất, một cước giẫm lên trên cổ của hắn, nói:
"Ta biết các ngươi giấu công pháp và đứa nhỏ đi, nhưng ta có kiên nhẫn chờ."
"Còn có một canh giờ, tự các ngươi xử lý đi! Ha ha ha!"
Nhìn thấy Địch Vũ phách lối, dáng vẻ như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, người của Hứa gia hận đến muốn ăn sống nuốt tươi hắn.
Nhưng tình huống bây giờ, người của Hứa gia bị áp chế quá ác!
Hoàn toàn không có sức phản kháng!
Gia chủ Hứa gia, đánh đơn không phải là đối thủ của Địch Vũ.
Mà cả tòa Thanh Thạch Thành lại bị vị đại năng phía sau Địch Vũ uy hiếp.
Bây giờ Hứa gia chính là thịt cá trên thớt gỗ a!
Cố nén hận ý, Hứa Minh Thân cầu xin: "Địch tiền bối, ta giao công pháp cho ngươi, xin ngươi thu tay lại đi!"
"Ồ?" Địch Vũ đảo mắt một vòng: "Ngươi cho ta xem trước một chút xem có phải là thật hay không, nếu như ngươi không có gạt ta, ta có thể suy nghĩ một chút."
Nói đến đây, Hứa Minh Thân chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, khẽ cắn môi giao công pháp "Lăng Không Thánh Bộ" ra.
Địch Vũ cầm lấy công pháp, cẩn thận xem một hồi, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Với thiên phú của hắn và cảnh giới Tôn Giả trung kỳ, đương nhiên có thể nhìn ra công pháp là thật hay giả.
Hơn nữa chỉ nhìn một lần, hắn đã đại khái nắm giữ tinh túy của môn công pháp này.
"Có môn công pháp này hộ thể, cho dù về sau có người giúp Thanh Thạch Thành báo thù thì cũng không làm gì được ta!"
"Tiếp theo chính là nghĩ cách bắt được nhi tử Hứa Minh Thân Hứa Thiên, một khi hiến hắn cho chủ thượng, chắc chắn có thể giúp tu vi chủ thượng tăng vọt một mảng lớn."
"Đến lúc đó, kẻ địch của Địch gia, ta muốn giết ai thì giết!"
Địch Vũ nghĩ tới những thứ này, suýt chút cười ra tiếng.
Lúc này Hứa Minh Thân hỏi: "Địch tiền bối, hẳn là ngươi nhìn ra ta không có lừa ngươi, cho nên hãy buông tay đi!"
Địch Vũ giảo hoạt cười một tiếng: "Ngươi ngay cả công pháp truyền thế Hứa gia đều có thể lấy ra, chắc giao nhi tử cho ta cũng không có vấn đề gì lớn chứ?"
"Ngươi..." Hứa Minh Thân thấy Địch Vũ mặt dày vô sỉ như thế, không khỏi tức giận đến thổ huyết.
Mà người của Hứa gia thấy thế thì nhao nhao lộ ra vẻ bi ai vô hạn.
Hôm nay Hứa gia bị Địch Vũ cắn chặt không nhả, đúng là không có hi vọng xoay người!
"A? Các ngươi xem, đó là cái gì? !"
Ngay lúc người của Hứa gia bi phẫn muốn chết, các đệ tử Hứa gia đứng ở ngoài cửa nhao nhao kinh hô.
Bọn người Hứa Minh Hạo vội vàng xông tới cửa, sau đó thấy bên trong bầu trời xa xăm có mấy ngàn đạo bạch quang phóng tới đỉnh Thông Thiên Sơn.
Địch Vũ ngưng thần nhìn một hồi, phát hiện đó chính là quang ảnh do mấy ngàn cường giả võ đạo hình thành.
"Hừ, một bầy kiến hôi dám chủ động đưa tới cửa, các ngươi chết như thế nào cũng không biết!"
Địch Vũ đoán những cường giả võ đạo này nhìn thấy Thông Thiên Sơn trên không Thanh Thạch Thành nên mới tới.
Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy lo lắng.
Nhiều người như thế nào đi nữa thì trong mắt hắn cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.
Đối mặt vị trên đỉnh núi, bọn họ chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa thôi!
... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Thông Thiên Sơn, lơ lửng trên cao vạn trượng.
Núi cao xuyên thẳng cửu tiêu, cao không thấy đỉnh.
Mà trong tầng mây dày đặc ở độ cao năm vạn dặm là đỉnh núi.
Lúc này, mặt trời chiếu rọi rực rỡ, cương phong vờn quanh.
Một bóng người màu đen ngồi một mình ở trên đỉnh Thông Thiên Sơn.
Khí thế bá tuyệt thiên hạ, giống như chúng sinh đều là sâu kiến dưới chân hắn.
Hắn tên là Trữ Da Luật, chính là người một tay giơ Thông Thiên Sơn, đi tới trên không Thanh Thạch Thành!
"Lại có sâu kiến đến quấy nhiễu!"
Cảm nhận được nơi xa có khí tức bàng bạc đến gần, Trữ Da Luật không có mở mắt ra, chỉ nở một nụ cười khinh thường.
Rất nhanh.
Mấy ngàn đạo bạch quang xông vào tầng mây, lơ lửng trước đỉnh núi.
Vô Lượng Thiên Quang Minh Giáo, Kỳ Lân Sơn Trang, Phong Lôi Tông, Kim Dương Tông, Huyền Hỏa Tông, mấy chục đại tông môn, tổng cộng tám ngàn tu sĩ Thần Phách Cảnh trở lên đồng thời xuất hiện trước mặt Trữ Da Luật.
Có năm người dẫn đầu.