Chương 479: Trên đời này, nữ tử được xưng bệ hạ còn có thể là ai?
Thấy rõ ràng trang phục bọn họ, Vương Vũ không khỏi hít vào một hơi khí lạnh: "Là Phi Long Bang!"
Tê ~
Nghe được Vương Vũ nói như vậy, Chu Tân Kiệt và tất cả mọi người đều trái tim co rụt lại, trong lòng thầm hô xong đời.
Phải biết, Phi Long Bang chính là bọn giặc thực lực kinh khủng nhất tây nam biên cảnh Bắc Huyền Thiên.
Hơn nữa không những ở Bắc Huyền Thiên, trong toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực, bọn giặc này đều là cỗ thế lực đáng sợ.
Bọn họ có đặc thù rõ rệt nhất là tất cả bang chúng đều mặc Hắc Long Chiến Giáp do Hắc Huyền Thiết chế thành.
Hơn nữa mỗi người đều là cao thủ võ đạo.
Có nghe đồn muốn gia nhập Phi Long Bang, tu vi tuyệt đối không thể thấp hơn Linh Luân Cảnh, lại nhất định phải có tuyệt chiêu sở trường.
Bang chúng bình thường đều lợi hại như thế, chớ nói chi là tầng lớp cấp cao Phi Long Bang.
Tục truyền, tầng lớp cấp cao Phi Long Bang tổng cộng chia làm ba đẳng cấp.
Đứng đầu tầng lớp cấp cao là bang chủ Đông Môn Hạo Long ngoại hiệu "Xuyên Vân Tiễn".
Tiếp theo chính là tứ đại trưởng lão Chuẩn Đế Cảnh Độc Nhãn, Hắc Tiên, Tà Thủ, Cuồng Sư.
Cuối cùng thì là một trăm linh tám hộ pháp Tôn Giả Cảnh.
Bởi vậy có thể thấy được bọn giặc này thực lực tuyệt đối nghiền ép rất nhiều đại tông môn, cực kỳ đáng sợ.
Bọn người Vương Vũ đều không ngờ được là hôm nay sẽ đụng phải bọn giặc đáng sợ như vậy.
Đúng lúc này, hộ pháp Lý Mãnh của Phi Long Bang ha ha cuồng tiếu:
"Ta nghe nói tiểu thư Thiên Uy Tiêu Cục dáng dấp như hoa như ngọc, hôm nay lão tử muốn xem nàng có xinh đẹp như trong truyền thuyết hay không!"
Sau đó hắn giục ngựa phóng tới kiệu hoa, nâng trường kiếm trong tay lên bổ một cái.
"Hỗn trướng!"
Vương Vũ nổi giận, thôi động toàn thân chân nguyên, vận dụng đao pháp "Liệt Thiên Kim Đao" đến cực hạn.
Đánh ra một đạo đao kình cực kỳ cường hoành, hóa giải kiếm khí của Lý Mãnh.
Thấy cảnh này.
Chu Tân Kiệt vội vàng mở cửa kiệu hoa ra, lôi kéo Liễu Tiêu chạy đi:
"Tiêu Nhi mau trốn! Chỉ cần đến trong thành chúng ta sẽ an toàn!"
"Ha ha ha, cả tòa Bạch Thạch Thành sắp rơi vào trong tay Phi Long Bang chúng ta, các ngươi trốn nơi nào?" Lý Mãnh khinh thường cười to.
Ầm ầm!
Lúc này bên trong Bạch Thạch Thành bỗng nhiên có một đạo hỏa quang trùng thiên.
Chu Tân Kiệt giật nảy mình: "Tại sao có thể như vậy?"
Cũng ngay lúc hắn ngây người, một đạo mũi tên bắn trúng phía sau lưng của hắn.
Liễu Tiêu bên cạnh giật mình kêu lên, vội vàng mở khăn đỏ cô dâu của mình ra, nhìn thấy ngực phải Chu Tân Kiệt bị mũi tên đâm xuyên.
"Tân Kiệt, ngươi không sao chứ?" Liễu Tiêu vội hỏi.
"Ta không sao!" Chu Tân Kiệt lắc đầu, chợt buông tay Liễu Tiêu ra, đẩy nàng tới nơi xa: "Tiêu Nhi, ngươi luyện võ, thừa dịp Vương thúc thúc ngăn cản Phi Long Bang, mau trốn đi thôi!"
Hắn nghĩ bên trong Bạch Thạch Thành cũng xuất hiện Phi Long Bang, đại biểu cho Liễu Tiêu đã không thể vào thành.
Dưới mắt biện pháp tốt nhất chính là để nàng trốn về Diêm Vân Thành Thiên Uy Tiêu Cục.
"Ta không đi!" Liễu Tiêu lộ ra vẻ mặt quật cường, kiên định lắc đầu: "Ta ngồi lên kiệu hoa đi tới Bạch Thạch Thành, đã thành thê tử của ngươi, nên đồng sinh cộng tử với ngươi!"
Nghe được nàng nói như vậy, Chu Tân Kiệt gấp đến độ dậm chân:
"Tiêu Nhi, chớ có ngớ ngẩn!"
"Ngươi hoàng hoa khuê nữ như vậy, nếu rơi vào trong tay bọn giặc, hậu quả..."
"Cho dù ngươi nói thế nào thì ta cũng sẽ không rời khỏi!" Liễu Tiêu vẫn vẻ mặt kiên quyết: "Chúng ta đã tình định cả đời, cho dù biển cạn đá mòn cũng không thể dao động, huống chi bọn giặc!"
"Đứa ngốc!" Vương Vũ một chiêu ngăn cản Lý Mãnh, sau đó nhanh chóng thối lui đến bên cạnh Liễu Tiêu, một tay bắt nàng ném tới trên lưng ngựa ngoài mấy trượng: "Nha đầu, đừng ngốc, đi mau đi!"
Ầm ầm!
Lúc này một đạo kiếm khí rơi xuống.
Tiếng vang ầm ầm dọa đến ngựa dưới chân Liễu Tiêu hoảng sợ không thôi, chạy như bay đến nơi xa.
Lý Mãnh thấy thế, lập tức mệnh lệnh một đội tinh anh đuổi theo Liễu Tiêu.
Mà Vương Vũ thì nói với Chu Tân Kiệt: "Cô gia, ta yểm hộ ngươi, ngươi cũng đi mau!"
Lý Mãnh cuồng cười một tiếng: "Ngươi nghĩ đám các ngươi có thể đi được chứ? Hôm nay tất cả mọi người phải chết ở chỗ này!"
Hắn thôi động chân nguyên Tôn Giả Cảnh, kiếm khí như hồng, trong nháy mắt kiếm cương kinh khủng bao lấy hai người Vương Vũ và Chu Tân Kiệt.
"Đáng chết, hộ pháp Phi Long Bang đúng là quá mạnh!"
Vương Vũ con ngươi co rụt lại, như muốn cắn đầu lưỡi chảy ra máu.
Mà lúc này.
Liễu Tiêu bị ngựa chở chạy ra gần trăm dặm.
Nhưng mà tinh anh Phi Long Bang sau lưng cưỡi Hổ Tỳ yêu thú, tốc độ nhanh hơn ngựa.
Không ra ba hơi.
Hơn ba mươi người của Phi Long Bang đã cách Liễu Tiêu không đủ nửa dặm.
Hơn nữa bọn họ đều là tu vi Linh Luân đỉnh phong, mạnh hơn Thông Huyền Cảnh Liễu Tiêu nhiều!
"Ha ha ha, tiểu nha đầu dáng dấp thật là đẹp a! Đợi chút nữa bắt ngươi về hiến cho Lý hộ pháp, chắc chắn hắn sẽ có thưởng!"
"Nói không chừng Lý hộ pháp chơi xong sẽ còn thưởng cho chúng ta, vậy thì kiếm lợi lớn... hắc hắc hắc!"
Nghe được đám người Phi Long Bang nói chuyện ô uế không chịu nổi, Liễu Tiêu xấu hổ giận dữ không chịu nổi.
Cảm nhận được đối phương đang nhanh chóng tới gần, nàng kém chút cắn môi đỏ ra máu.
"Đáng chết, chẳng lẽ Liễu Tiêu ta sẽ rơi vào tay đám người xấu này?"
Đầu nàng mê muội, cực kỳ tuyệt vọng thống khổ.
Mà đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đội nhân mã.
Liễu Tiêu nhìn kỹ, chỉ thấy dẫn đầu là một tuyệt mỹ nữ tử người mặc chiến bào màu trắng.
Đón cương phong, mỹ nữ chiến bào màu trắng giương ngọc thủ lên.
Hô!
Một đạo tử quang huyền diệu hóa thành cự kiếm che trời, vượt qua Liễu Tiêu chém xuống kỵ binh Phi Long Bang.
Ầm ầm! ! !
Sau đó là một tiếng vang thật lớn.
Liễu Tiêu quay đầu nhìn, thân thể không khỏi run lên bần bật, lưng thấm ra mồ hôi lạnh.
Đám người Phi Long Bang vừa rồi vô cùng phách lối, ngay cả người lẫn yêu thú đều hóa thành bột mịn dưới đạo quang kiếm này!
"Cái này. . ."