Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Đông Hoàng Tử U vang lên
"Thứ công kích các ngươi chính là một loại Linh Bảo tên là Phục Thiên Thi Ma Nỗ, Linh Bảo này có thể bắn ra lôi điện quang đoàn ẩn chứa thi độc, chẳng những có thể thiêu đốt thân thể, thi độc trong đó cũng có tác dụng ăn mòn cực mạnh, uy lực cực kỳ kinh người!"
"Các ngươi không biết Linh Bảo bực này, đương nhiên cũng không biết phương pháp phá giải bọn chúng. Nhưng cho dù như thế nào, các ngươi cũng không nên lỗ mãng ngăn cản đầy trời thi độc lôi điện như thế này."
"Các ngươi phải hiểu, thân phận của mình là một tướng lĩnh, không thể chỉ dựa vào man lực ứng phó các loại địch nhân và nguy hiểm! Chỉ có xuất ra đầy đủ trí tuệ, chân thành hợp tác mới có thể làm gương cho thủ hạ, dẫn các nàng đánh thắng trận!"
Nghe được Đông Hoàng Tử U nói như vậy.
Bọn người Phùng Lăng Phỉ, Quản Đồng đều ánh mắt khẽ run lên, giống như bị xao động linh trí.
"Đúng a, ta nhớ được trong binh pháp có một loại trận hình gọi là 'Quy Giáp Trận', có thể dùng tấm chắn bao vây tất cả mọi người, dùng để ngăn cản tất cả công kích bên ngoài!"
"Hóa ra Nữ Đế bệ hạ đã nhìn ra tình huống trong hạp cốc, nàng cho chúng ta tiến đến chính là vì huấn luyện chúng ta!"
Nghĩ tới đây, các tướng lĩnh đều trong lòng ấm áp, cực kỳ sùng bái Đông Hoàng Tử U.
Sau đó, thập đại chủ tương Quản Đồng nhao nhao lấy một cái pháp bảo tấm chắn dùng để tác chiến từ trong nạp giới ra.
Mười người lập tức tổ hợp tấm chắn thành một bình chướng nửa hình tròn.
Sau đó tất cả mọi người co lại thành một đoàn ngồi xổm xuống, núp ở bên trong tấm chắn, nhanh chóng rút lui về miệng hẻm núi.
Thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Lý Mãnh biến mất, âm thầm nghiến răng nghiến lợi:
"Đáng chết, hóa ra Đông Hoàng Tử U đang cố ý huấn luyện những tướng lãnh này!"
Trên mặt hắn có chút nóng lên, có cảm giác bị người ta tát.
Vốn cho là Đông Hoàng Tử U trúng kế của mình, nào biết được lại là mình bị Đông Hoàng Tử U làm mơ mơ màng màng, hoàn toàn không nhìn thấu tâm tư của nàng!
Lúc này, mấy người Quản Đồng đã xông ra khỏi hẻm núi, mặc dù tấm chắn bị phá hủy, có vài người trong số các nàng cũng bị thương nhẹ.
Nhưng so với toàn quân bị diệt thì đây là kết quả tốt không thể tốt hơn.
Chúng tướng lĩnh vội vàng tiến lên hành lễ với Đông Hoàng Tử U: “Đa tạ bệ hạ đề điểm!"
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm, quay đầu nhìn xuống Lý Mãnh:
"Ngươi cho rằng cố ý dẫn trẫm đi vào cạm bẫy này thì có thể giết chết trẫm và các tướng lĩnh của trẫm sao, mưu kế hạ lưu này rất buồn cười."
"Bây giờ trẫm cho ngươi xem một chút, cơ quan 'Phục Thiên Thi Ma Nỗ' này chẳng là cái thá gì với trẫm!"
Nói xong, nàng phi thân vọt vào trong hạp cốc.
Đối mặt với thi độc quang đoàn mênh mông như biển, toàn thân nàng bộc phát ra một ánh lửa kinh diễm thiên địa.
Kim sắc cửu chuyển Thần Phượng lớn phóng lên cửu tiêu.
Khiến cho trong lúc nhất thời khí thế của nàng trở nên phô thiên cái địa, không người nào có thể địch nổi!
"Thiên Nguyên Kiếm Quyết!"
Theo tay nàng cầm Băng Phượng Kiếm một kiếm bổ ra.
Một đạo kiếm quang ẩn chứa Thần Phượng chi lực từ trong hạp cốc nổ bắn ra.
Chỉ trong chớp mắt, cắt đứt toàn bộ sơn phong ba ngàn dặm hai bên.
Về phần đại trận cơ quan Phục Thiên Thi Ma Nỗ mà Phi Long Bang mai phục ở hai bên thì đã bị kiếm khí không ai bì nổi của nàng nghiền nát thành bột phấn!
Phi Long Sơn, cao ngất tận trời, như một con cự long màu đen xuyên thẳng mây xanh.
Phi Long Sơn chi đỉnh, có một chỗ kiến trúc tựa như cung điện, nguy nga tráng lệ, chính là chủ điện Phi Long Bang.
Lúc này.
Trong chủ điện.
Bang chủ Phi Long Bang Đông Môn Hạo Long đang mở tiệc chiêu đãi một vị khách nhân tôn quý đến từ Động Nguyên Thiên với Độc Nhãn, Hắc Tiên, Tà Thủ, Cuồng Sư bốn đại trưởng lão.
Người này mặc một bộ áo bào đen thiếp viền vàng.
Mặc dù tuổi trên năm mươi, tóc mai hoa râm.
Nhưng hai mắt như ưng, khí thế bất phàm.
Hắn chính là cấm vệ phó thống lĩnh Trịnh Thiên Chu, thủ hạ Động Nguyên Thiên Vân Thân Vương Không Chí Vân.
Mà Không Chí Vân chính là đệ đệ Không Thanh Vũ, bây giờ thay thế Không Thanh Vũ quản lý triều chính Động Nguyên Thiên.
Bởi vậy có thể thấy được Trịnh Thiên Chu có địa vị ở Động Nguyên Thiên cũng là nước lên thì thuyền lên, mười phần vinh quang.
Mặc dù bọn người Đông Môn Hạo Long đã danh dương Cửu Thiên Tiên Vực nhưng suy cho cùng chỉ là một đám đạo tặc, không lịch sự.
Đối mặt nhân vật như Trịnh Thiên Chu, thân phận địa vị kém không phải một chút.
Cho nên Đông Môn Hạo Long dẫn theo bốn đại trưởng lão cùng bồi tửu cho Trịnh Thiên Chu.
Đợi đến qua ba lần rượu.
Trịnh Thiên Chu lấy ra một cái nạp giới màu đỏ tím, cách không đưa đến trên bàn Đông Môn Hạo Long, mỉm cười nói:
"Trong nạp giới này có Linh Thạch Thiên giai thượng phẩm năm ngàn miếng, Linh khí năm kiện, còn có ba mươi vạn lượng hoàng kim."
Nghe nói như vậy, chẳng những bốn đại trưởng lão, ngay cả Đông Môn Hạo Long đều lộ ra vẻ kinh dị.
Đối với người tu đạo, Linh Thạch Thiên giai thượng phẩm tuyệt đối là bảo bối tốt giá trị liên thành.
Mà Linh khí thì còn trân quý hơn Linh Thạch Thiên giai thượng phẩm nghìn lần.
Mỗi một kiện Linh khí lấy ra đều đủ để khiến cho giang hồ tranh đầu rơi máu chảy.
Về phần hoàng kim, cho dù đối với các tu sĩ thì tác dụng kém hơn Linh Thạch và Linh khí nhiều.
Nhưng con đường tu luyện không thể thiếu lấy tài mở đường.