Nhưng mà nàng sẽ không tùy tiện nói ra suy đoán này.
Biện pháp tốt nhất, thận trọng từng bước, bức bách Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương khai ra.
Đông Hoàng Tử U cảm thấy mình đã đụng phải chuyện này, vậy phải giải quyết triệt để, cho võ đạo tông môn Bắc Huyền Thiên một cái cảnh cáo.
Cảnh cáo thiên hạ chính đạo tông môn, không được bị quyền thế vũ lực che đậy tâm nhãn mà làm ra chuyện diệt tuyệt nhân tính.
Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương đồng thời nói: "Chỉ đơn giản như vậy!"
"Bệ hạ tại thượng, chúng ta tuyệt không nói ngoa, nếu không ta chấp nhận bị bệ hạ trừng trị!"
Bọn họ cảm thấy chỉ cần hạ quyết tâm cắn chết không hé miệng, như vậy Đông Hoàng Tử U không thể moi ra mục đích thật sự của bọn họ được.
Đông Hoàng Tử U tiếp tục hỏi:
"Trẫm thấy nàng này chính là Cửu Âm Huyền Sất Thể hiếm thấy, là thiên tài tu luyện võ đạo, chắc hẳn các ngươi cũng nhìn ra điểm này."
"Các ngươi đã quyết định thu dưỡng nàng, như vậy chắc chắn sẽ không lãng phí thiên phú của nàng chứ?"
Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương cảm thấy mình là tu vi Đế Cảnh, nếu nói không biết Hạ Tân Nguyệt là Cửu Âm Huyền Sất Thể thì quá giả.
Chỉ có thể gật đầu nói: "Đúng vậy, bệ hạ, đứa nhỏ này rất có thiên phú, chúng ta há có thể nhẫn tâm lãng phí thiên phú của nàng?"
Đông Hoàng Tử U hỏi: "Nhưng theo trẫm biết, các ngươi đều là tông môn tu luyện Thuần Dương chí cương công pháp, đâu có công pháp chí âm dạy nàng?"
Từ vừa mới bắt đầu Đông Hoàng Tử U đã biết Từ Ngọc Long Tiêu Mộc Dương đang nói láo, mà Cửu Âm Huyền Sất Thể chỉ có thể tu luyện công pháp chí âm.
Bởi vậy nàng muốn dùng nó làm đột phá khẩu, vạch trần lời nói dối của hai người.
Trong mắt Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương đồng thời lộ ra một chút hoảng hốt.
"Nữ Đế quả nhiên là mắt sáng như đuốc, đúng là khó đối phó a!"
Khẽ cắn môi, Từ Ngọc Long nói: "Bẩm bệ hạ, tại hạ định sau khi dẫn nàng trở về, sẽ giúp tìm kiếm công pháp tương quan."
Tiêu Mộc Dương vội vàng nói hùa theo: "Tại hạ cũng dự định như thế!"
Đông Hoàng Tử U khẽ nhíu mày, nàng không ngờ được là đến mức này rồi mà hai người này còn mạnh miệng như thế.
Hơn nữa rõ ràng hai người này đều là kẻ già đời, nói chuyện giọt nước không lọt, rất khó cạy miệng của bọn họ.
Hít sâu một hơi.
Đông Hoàng Tử U cảm thấy muốn đối phó hai người này, chỉ sợ mình phải tốn một chút đầu óc.
Lâm Hiên nhìn thấy Đông Hoàng Tử U trầm mặc, mở miệng nói với Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương:
"Chỉ cần các ngươi có thể trả lời một vấn đề của ta, như vậy chứng minh các ngươi thật lòng muốn thu dưỡng cô gái này, nếu không là nói láo!"
Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương nghe vậy âm thầm giật mình.
Bọn họ có dự cảm mãnh liệt Lâm Hiên sẽ tạo thành áp lực thực lớn cho bọn họ.
Đông Hoàng Tử U thì nhẹ nhàng nhíu mày một cái, mị nhãn đảo qua gương mặt tuấn mỹ của Lâm Hiên.
Nàng có chút hiếu kỳ, Lâm Hiên sẽ chọc thủng lời nói dối của Từ Ngọc Long như thế nào.
Mà giờ phút này ánh mắt của mọi người cũng đều tập trung trên người Lâm Hiên.
Bọn họ đều rất muốn biết, Lâm Hiên hỏi cái gì.
Giờ phút này Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương đã là đâm lao phải theo lao, đành phải nhắm mắt nói: "Mời Đế phu đặt câu hỏi."
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Lâm Hiên lạnh nhạt nói:
"Các ngươi biết mình không thích hợp thu dưỡng cô gái này, lại không để người khác thu dưỡng, lại vì tranh đoạt nàng mà đánh nhau, hành vi này rõ ràng có hại nhân luân lẽ thường, giống như tranh đoạt lợi ích hơn."
"Cho nên vấn đề rất đơn giản, động cơ thật sự của các ngươi là cái gì?"
"Cái này. . ."
Lâm Hiên hỏi, trong nháy mắt khiến cho Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương nghẹn lời.
Vấn đề lớn nhất của hai người chính là bọn họ quá nóng lòng cầu thành, muốn mang Hạ Tân Nguyệt về làm thành lô đỉnh.
Mà bỏ qua chuyện mình hoàn toàn không thích hợp thu dưỡng Hạ Tân Nguyệt.
Trí mạng nhất là bọn họ lại vì Hạ Tân Nguyệt mà đánh nhau.
Cái này muốn nói trong lòng mình không có chuyện ẩn thì đồ đần đều cũng sẽ không tin!
Cho nên Lâm Hiên muốn bọn họ giải thích động cơ của mình, có thể nói là đánh thẳng vào yếu hại, khiến cho bọn họ không dám mở miệng trả lời!
Nhìn thấy hai người vẻ mặt co rúm, Lâm Hiên mỉm cười: "Ngay cả động cơ cũng không dám nói, xem ra trong lòng các ngươi có quỷ thật."
Nghe nói như vậy, ngay cả Đông Hoàng Tử U cũng nhịn không được nở một nụ cười.
Nàng rất có vài phần tán thưởng nhìn Lâm Hiên một chút.
Gia hỏa này nhanh chóng tìm được sơ hở lớn nhất của Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương, đúng là có chút vốn liếng!
Xem ra, sau này có cơ hội thì phải dẫn theo hắn bên cạnh nhiều hơn mới được.
Đông Hoàng Tử U cảm thấy Lâm Hiên tâm tư nhanh nhẹn, tư duy linh hoạt, đối với sự vật thì có giải thích của riêng mình, đúng là một nhân tài.
Nghĩ đến nam nhân mình có tài hoa như vậy, trong lòng của nàng không khỏi nhiều hơn mấy phần khẳng định và trấn an.
Nhìn thần uy như có như không trong mắt Lâm Hiên.
Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương không khỏi nhao nhao cúi đầu, cảm thấy rất áp lực.
Bọn họ cảm thấy ánh mắt của Lâm Hiên tựa như thần linh nhìn xuống, nhìn thẳng chỗ sâu nhất trong đáy lòng của bọn họ, khiến cho bọn họ không dám chống cự.
Nghĩ nghĩ, hai người cảm thấy không thể cãi nữa, để tránh bị Lâm Hiên cưỡng chế vạch trần diện mục, hạ tràng thảm hại hơn.
Thế là hai người thân thể run lên, cúi đầu sát đất, run giọng nói:
"Chúng ta tranh cô gái này là bởi vì nhất thời bị vũ lực che đôi mắt, muốn lấy nàng làm lô đỉnh!"
"Hai người chúng ta đều phạm vào tội khi quân, mời bệ hạ và Đế phu trách phạt!"
... ... ... ... ... ... ... ...