Ngực Lam Huyền Dạ có chút chập trùng một chút, hiển nhiên câu trả lời của Lâm Hiên khiến cho nàng có chút tức giận.
"Vậy nếu như ta nhất định phải dẫn hắn đi thì sao?" âm thanh Lam Huyền Dạ trở nên trầm thấp.
Nàng biết, chỉ với thực lực cá nhân, nàng tuyệt không phải đối thủ của Lâm Hiên.
Nhưng phía sau nàng có Tịch Diệt Thánh Địa, một con quái vật đã tồn tại hai trăm vạn năm với vô vàn đệ tử.
Mà trong Tịch Diệt Thánh Địa còn có một thanh trấn tông chi bảo. . . Thượng cổ Ma Thần làm thất lạc ở Cửu Thiên Tiên Vực - Âm Dương Tịch Diệt Kiếm!
Kiếm này thông âm dương, tụ ma khí.
Hoàn mỹ phù hợp cùng Tịch Diệt Thánh Địa - "Âm Dương Tâm Pháp", một đạo kiếm quang đã có thể chém chết một người cảnh giới Chuẩn Thánh!
Tụ trăm đạo kiếm quang, có thể trảm Đại Thánh!
Lam Huyền Dạ cảm thấy lấy thân phận và địa vị của Lâm Hiên, vô cùng có khả năng nghe nói qua thanh thượng cổ ma kiếm này.
Coi như chưa nghe nói qua cũng không sao.
Nàng cũng có thể bằng vào uy danh của Tịch Diệt Thánh Địa bức ép một tên Lâm Hiên.
Nàng không tin Lâm Hiên sẽ vì nữ nhân râu ria như Giản Phi Yên này mà huyên náo cùng Tịch Diệt Thánh Địa.
Nhưng Lâm Hiên lại lộ vẻ khinh miệt: "Vậy lấy thực lực đến nói chuyện."
Lật bàn tay một cái.
Hô!
Một đạo uy áp không cách nào hình dung từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh mặt đất dưới chân Lam Huyền Dạ rách tả tơi.
Đợi nàng lấy lại tinh thần, hắc sư hạt dưới thân đã bị ép tiến vào trong đất.
Mà cả người nàng thì chật vật nằm trên đất, đây còn có một chút Phong thái Thánh nữ?
Tê ~
Một màn này, để cho những người đi theo Lam Huyền Dạ hít vào một ngụm hàn khí.
Bọn hắn không chút nghi ngờ, nếu Lam Huyền Dạ còn dám có một chút bất kính với Lâm Hiên, như vậy nàng sẽ không chỉ nằm rạp trên mặt đất đơn giản như thế.
Chỉ sợ Lâm Hiên tức giận, miểu sát nàng cũng không thành vấn đề!
Ngay cả Lam Huyền Dạ cũng nghĩ đến điểm này, không khỏi lưng có chút phát lạnh, khuôn mặt nhỏ dưới khăn che mặt tràn ngập vẻ kinh hãi.
"Nam nhân nhìn tuấn mỹ như ngọc, nhưng ra tay lại hung ác hơn hổ lang, ta thật sự đã nhìn lầm hắn!"
Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Lam Huyền Dạ dưới khăn che mặt lộ ra sắc mặt kinh khủng nhất đời này.
Mặc dù tư thế mười phần chật vật không chịu nổi, cũng không dám tùy ý động một cái.
Sợ bất kỳ hành vi nào của mình sẽ làm Lâm Hiên tức giận, đưa tới họa sát thân.
Một vị trưởng mão sau lưng nàng vội vàng tiến lên cúi đầu với Lâm Hiên:
"Đế phu tại thượng, Thánh nữ tuổi trẻ quá mức xúc động, không biết sâu cạn, xin đế phu thủ hạ lưu tình!"
"Uy nghiêm của đế phu không thể xúc phạm, chúng ta nguyện ý bồi tội!"
Nói xong thì đỡ Lam Huyền Dạ dậy, vừa khuyên Lam Huyền Dạ tranh thủ thời gian chịu thua xin lỗi.
Lam Huyền Dạ âm thầm cắn răng, mặt mũi tràn đầy khuất nhục khom người với Lâm Hiên: "Thật xin lỗi, đế phu, là tiểu nữ mạo phạm!"
Lâm Hiên tùy ý nhìn Lam Huyền Dạ một chút, dời đi ánh mắt.
Bọn người Lam Huyền Dạ như được đại xá, trong lòng đều thở dài một hơi, không dám lưu lại, vội vàng xám xịt rời đi.
Mà nhìn thấy Lam Huyền Dạ không chút do dự quay đầu rời đi, trong ánh mắt Sở Vân Tiêu đều là tuyệt vọng: "Huyền Dạ . . ."
Ngay cả đường đường là Thánh nữ Tịch Diệt Thánh Địa, đều bị Lâm Hiên vung tay lên đã làm cho xám xịt rời đi.
Sở Vân Tiêu cảm giác được mình bây giờ thật sự không có chút chuyển cơ nào.
Hắn nhịn không được nhìn Lâm Hiên nhiều một chút, trong lòng vừa bi thương vừa hâm mộ.
Mình hao tổn tâm cơ muốn trèo lên trên, nhưng dù là mượn Lam Huyền Dạ leo cao hơn nữa, cũng chỉ là ở dưới trời mây.
Mà nam nhân này, lại trời sinh đã đứng trên đỉnh chúng sinh, đứng ngạo nghễ trên trời cao, quan sát cửu thiên.
Cùng hắn so ra, mình cuối cùng chỉ là một con kiến làm cho người ta khinh bỉ!
"Còn nhìn cái gì? Đế phu há lại là hạng người như ngươi có thể nhìn!"
Dịch Biệt Hạc cậy mạnh nắm lấy Sở Vân Tiêu rời đi.
Chờ đến nơi xa, hắn và đám người Đinh Thu xử lý xong đám Sở Vân Tiêu.
Trở lại trước nhà gỗ.
Dịch Biệt Hạc chắp tay nói: "Tiểu thư, bây giờ Sở Vân Tiêu đã bị trừ, Ám Thánh Giáo cần ngươi đến cầm lái, chúng ta nguyện ý hiệp trợ ngươi chấp chưởng Ám Thánh Giáo!"
Giản Phi Yên từ nhỏ đã sinh hoạt ở Ám Thánh Giáo, đã sớm coi nơi đó là nhà, nên nàng gật đầu: "Vậy làm phiền chư vị thúc thúc."
Đinh thu cười ha ha nói: "Chúng ta chỉ có thể ra một chút lực nhỏ, tiểu thư có thể giành lấy cuộc sống mới, đều là dựa vào đế phu!"
Giản Phi Yên gật gật đầu, muốn dập đầu cảm tạ Lâm Hiên lần nữa.
Lâm Hiên hư không khoát tay, dùng một đạo huyền lực nâng nàng lên: "Tiện tay mà thôi, không cần nhiều lần nói cảm ơn."
"Rõ!"
Đám người Giản Phi Yên đều lộ ra sắc mặt kính ngưỡng.
Lâm Hiên càng là mây trôi nước chảy chẳng hề để ý, càng khiến cho bọn hắn cảm thấy cao thâm mạt trắc, như ngồi trên đám mây.
Nhìn thấy Giản Phi Yên sắp về Ám Thánh Giáo.
Mấy nhóc Tuyền Châu đều vui vẻ kéo tay Giản Đan cùng Giản Ước xoay quanh.
"Ừm ~ các tỷ tỷ sắp về nhà!"
"Đúng a Đúng a! Ta vui vẻ thay các ngươi!"
"Chúng ta đều là đa bào thai, cho nên chúng ta đều nên được hạnh phúc!"
Nghe được các tiểu nha đầu nói ra lời nói đáng yêu ấm áp như thế.
Chẳng những Giản Đan và Giản Ước, ngay cả mấy người Giản Phi Yên, Dịch Biệt Hạc đều bị cảm động.
Một đám người nhao nhao nhìn về phía Lâm Hiên, trong lòng bùi ngùi mãi.