Hạt giống Thế Giới Thụ!
Phần thưởng này trâu a!
Hệ thống nhắc nhở khiến cho Lâm Hiên nhíu lông mày lại, mắt lộ ra vẻ mừng như điên. Hạt giống này ẩn chứa một đạo Tiên Thiên Hỗn Độn thần khí, chính là bảo vật Thần cấp.
Gieo hạt giống trong đan điền trong cơ thể, có thể tự động lấy linh khí đổ vào, xúc tiến hạt giống nhanh chóng sinh trưởng. Đợi cho hạt giống thành cây, trong đan điền tự thành một phương Hỗn Độn thiên địa.
Một mảnh lá xanh, ba ngàn mạch lạc, có ba ngàn thế giới huyền diệu. Một nhánh cây, chín ngàn hoa văn, diễn hóa thông thiên Kiến Mộc, thành tựu vô số thế giới thiên can địa chi.
Đợi hoàn toàn chín muồi. Thế Giới Thụ chẳng những sẽ phóng xuất ra vô cùng vô tận Hỗn Độn Chi Khí, trả lại đan điền. Hơn nữa bên trong phương đại thế giới này, Tiên Thiên Linh Bảo khắp nơi, Tiên Đan thần dược từng đống, cổ kim tiên pháp tầng tầng lớp lớp.
Quan trọng nhất là.
Sau khi Thế Giới Thụ lớn lên diễn hóa ra thế giới, sẽ hoàn mỹ dung hợp với vũ trụ sinh ra trong đan điền Lâm Hiên khi đột phá đến Đại Thánh Cảnh. Bọn chúng kết hợp, để Lâm Hiên có vô thượng thần tư.
Sau này chứng đại đạo kim quả, hái vũ trụ chân lý, dễ như trở bàn tay!
"Giúp chúng nữ nhi trồng mấy đóa hoa thì có thể đạt được ban thưởng Thần cấp bực này, đúng là hồi báo lớn hơn cố gắng a!"
Lâm Hiên mừng khấp khởi nghĩ.
Đinh!
"Có muốn nhận thưởng hay không?"
"Có!"
"Thành công rút ra hạt giống Thế Giới Thụ!"
"Chúc mừng túc chủ, Thế Giới Thụ gieo trồng hoàn thành!"
Lâm Hiên cúi đầu nội thị.
Chỗ sâu trong đan điền có một viên lục sắc hạt giống thần quang bảy màu quanh quẩn, chậm rãi đắm chìm trong linh khí chi hải.
Lâm Hiên cảm nhận được một cái thế giới huyền diệu đang sinh trưởng. Một tiếng trời thần kỳ mơ hồ vang lên, dường như đang ca ngợi Chúa Tể thế giới mới là hắn.
Cất hệ thống, Lâm Hiên tâm tình vô cùng sảng khoái. Dẫn chúng nữ nhi trở lại tẩm cung, làm một chén trà trái cây mới cho mỗi người các nàng.
Đợi đến các tiểu nha đầu uống xong, Lâm Hiên cho các tiểu nha đầu sử dụng giấy viết chữ chuyên dụng luyện tập thư pháp. Mỗi năm ngày luyện thư pháp một lần, đây là quy định của Dương Văn Thừa lúc trước.
Lâm Hiên mặc dù dẫn chúng nữ nhi chơi khắp nơi nhưng cũng biết rõ tầm quan trọng của văn hóa, cho nên giữ lại quy định này do Dương Văn Thừa.
Bởi vì các tiểu nha đầu đã học được tất cả kỹ xảo thư pháp từ Đông Hoàng Tử U và Dương Văn Thừa, tăng thêm trước mắt Lâm Hiên không tinh thư pháp, để các nàng tự luyện, cũng vui vì thanh nhàn.
Viết một hồi, Tuyền Châu cầm giấy viết chữ đi tới trước mặt Lâm Hiên.
"Cha, cái chữ 'Lồi' này nét bút đầu tiên nên viết như thế nào?"
Lâm Hiên cũng không sốt ruột trả lời mà mở ra giáo trình vú em hoàn mỹ. Hắn nhớ kỹ, bên trong giáo trình rất tri kỷ bày ra hơn mười chữ bọn nhỏ dễ viết sai quy tắc bút thuận nhất.
Trong đó bao gồm hai chữ "Lõm" "Lồi"nhìn như đơn giản nhưng đối với bọn nhỏ lại cũng không dễ dàng.
"Nét bút thuận của nó là sổ, hoành, sổ, hoành, chiết chiết chiết, hoành."
Để tiện cho các tiểu nha đầu lý giải ghi nhớ. Lâm Hiên gọi các nàng qua, tay cầm một cây bút viết cho các nàng nhìn.
Dạy xong cái chữ này, hắn còn thuận đường viết những chữ dễ sai còn lại ra cho các nàng xem. Nhìn thấy Lâm Hiên chuyên nghiệp tri kỷ như thế, mấy người Tuyền Châu đều lộ ra vẻ mặt hạnh phúc kiêu ngạo.
"Cha hiểu thật nhiều nha!"
"Đúng vậy a, trước kia Thái phó lão sư đều không có tổng kết nhiều thứ như vậy!"
"Bây giờ ta không sợ viết sai bút thuận nữa!"
"Cha lợi hại, cha siêu lợi hại!"
Nhiệt tình hôn Lâm Hiên một lát, các tiểu nha đầu mới trở lại trước bàn sách luyện tập thư pháp.
Ước chừng qua nửa canh giờ.
Đông Hoàng Tử U một bộ tử kim phượng bào từ ngoài cửa đi vào. Ngày hôm trước thượng triều Động Nguyên Thiên, nàng nhận được một nhóm đặc sắc cống phẩm đến từ Động Nguyên Thiên, đem qua đây, muốn đưa cho Lâm Hiên và bọn nhỏ.
Nhìn thấy mấy người Tuyền Châu đang chuyên tâm, toàn tâm toàn ý luyện tập thư pháp, Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm, khóe miệng nở một nụ cười ôn nhu.
Từ một năm trước, mấy người Tuyền Châu bắt đầu luyện tập thư pháp. Mỗi năm ngày một lần, chưa hề gián đoạn.
Đông Hoàng Tử U tính toán thời gian, hôm nay đúng lúc là ngày các nàng luyện tập thư pháp. Nhìn thấy các tiểu nha đầu đều nghiêm túc cẩn thận như thế, Đông Hoàng Tử U cảm thấy chúng nữ nhi hoàn mỹ kế thừa tính cách của mình.
Đợi sau khi các nàng lớn lên, chắc chắn có một người có thể kế thừa thiên thu đại nghiệp của mình.
Ánh mắt lưu chuyển, nhìn thấy Lâm Hiên nhàn nhã nằm trên ghế bên cạnh, Đông Hoàng Tử U khẽ ho khan một tiếng.
Lâm Hiên đã biết Đông Hoàng Tử U đến, theo tiếng mở mắt nhìn nàng. Phát hiện nữ nhân này mặc dù vẻ mặt cao lạnh nhưng không có cảm giác xa cách như lúc đầu.
Một đôi mắt phượng xinh đẹp đến cực hạn, ánh mắt như nước, lưu chuyển không thôi.
Đông Hoàng Tử U nâng ngọc thủ lên, biến ra một cái nạp giới màu lam: "Trong cái nạp giới này có một ít cống phẩm đặc sắc, ngươi và bọn nhỏ rảnh rỗi có thể nếm thử."
Ngón tay ngọc nhỏ dài bắn ra, nạp giới bay đến trên mặt bàn bên cạnh Lâm Hiên.
"Ừm." Lâm Hiên tùy ý gật đầu.
Hắn không có hứng thú gì đối với mấy cái này, nhưng mà nếu là Đông Hoàng Tử U tự mình chọn lựa đưa tới, vậy nhất định có thể khiến cho chúng nữ nhi hứng thú.
"Mẫu thân!"
Mấy người Tuyền Châu nhìn thấy Đông Hoàng Tử U, tất cả đều buông bút lông xuống, một mạch bổ nhào vào trong ngực nàng.
Đông Hoàng Tử U ôm các nàng vào trong ngực, nhìn chữ trên bàn: "Các bảo bối hôm nay viết thật nhiều chữ a."
"Đúng nha! Cha còn dạy chúng ta mấy chữ rất dễ dàng viết sai!" Tuyền Châu vừa nói vừa kéo Đông Hoàng Tử U đi lên nhìn.
"Viết coi như không tệ!"
Đông Hoàng Tử U nhìn chữ chúng nữ nhi viết, có chút hài lòng. Nhìn thấy Lâm Hiên dạy cho chúng nữ nhi mấy chữ dễ sai, càng cảm thấy vui vẻ.
Hả?