Một chưởng này của Lâm Hiên chẳng những đánh nát thân thể năm đại tông chủ, còn đánh sụp lòng tin của tất cả mọi người trong Ám Giới.
Liếc nhìn toàn trường một chút, Lâm Hiên hỏi: "Bây giờ còn có ai muốn giải thích?"
Đám người dưới đáy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều vẻ mặt kinh hãi. Tất cả mọi người lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thật sâu: "Đế phu uy vũ, chúng ta bái phục!"
Mộ Ấu Khanh bên trong Ngọc Liễn, thấy cảnh này, không khỏi đôi mắt đẹp lóe sáng, vô cùng sùng bái mà nhìn bóng lưng Lâm Hiên.
"Trên đời này, không có người biểu tỷ phu không giải quyết được!"
Lâm Hiên ánh mắt nhàn nhạt nhìn tất cả mọi người, không còn quan tâm bọn họ.
Mà trong hư vô, cảm nhận được La Sát Thần Niệm ba động. Lẳng lặng chờ nhân vật khác thường xuất hiện.
Một hơi.
Hai hơi.
Ba hơi!
"Đến rồi!"
Lâm Hiên nhếch miệng nở một nụ cười ngoạn vị, vung tay lên, dùng huyền công bảo vệ Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn.
Sau đó thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.
Ở chỗ cách quảng trường Ám Giới ba ngàn dặm, một đạo tật ảnh đang nhanh chóng chạy khỏi Ám Giới.
Bỗng nhiên một đạo uy áp kinh khủng từ trên trời giáng xuống, như vô biên thần thủy bao lấy đạo tật ảnh này, để hắn không khỏi kinh hãi.
"Tê ~ vậy mà nhanh như vậy!"
Khương Lâm thân thể khẽ run lên, mắt lộ ra kinh hãi.
Hắn ở bên ngoài ba ngàn dặm thấy được Lâm Hiên trấn áp Ám Giới, để cho an toàn, lập tức quay người đào tẩu.
Nào biết Lâm Hiên tốc độ biến thái như thế, vẫn kịp ngăn cản hắn.
Lúc này Lâm Hiên đã hiện ra bản thể, nói: "Ngươi chính là người trung gian?"
Khương Lâm đã sớm đoán ra Lâm Hiên chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu. Nghĩ thầm Lâm Hiên hẳn không biết mình, Khương Lâm mặt dạn mày dày lắc đầu: "Tại hạ không biết người trung gian, các hạ nhận lầm người!"
Lâm Hiên hoàn toàn không để ý tới Khương Lâm nói cái gì, mà hỏi: "Là ai thông qua ngươi ban bố nhiệm vụ?"
Cho dù đối phương phủ nhận, Lâm Hiên cũng có thể xác nhận thân phận của hắn.
Thứ nhất, hắn nhìn được người này là tu vi Đại Thánh Cảnh, vừa rồi tật hành thuật phi thường cao minh. Nếu không phải Lâm Hiên vận dụng thần thông Súc Địa Thành Thốn, ít nhất phải tốn thêm hơn hai ba hơi mới có thể đuổi kịp hắn. Kết hợp trước đó Thạch Khải miêu tả người trung gian, Lâm Hiên cảm thấy người này phù hợp thực lực người trung gian.
Thứ hai, người này nghe được xưng hô người trung gian, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng cố ý giấu diếm thân phận của mình.
Khương Lâm âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Hắn biết Lâm Hiên là người cực kỳ cường hãn, nhưng không ngờ được là tâm tư Lâm Hiên cũng kín đáo đến đáng sợ. Vậy mà không để ý lời nói dối của hắn, trực tiếp phán định hắn chính là người trung gian.
Âm thầm vận công, Khương Lâm chuẩn bị tăng tuyệt học cấm kỵ "Tật Phong Thánh Bộ" của mình lên tới đỉnh phong, thoát khỏi Lâm Hiên.
Lâm Hiên cười lạnh một tiếng: "Đừng uổng phí tâm cơ!"
Tay phải một chỉ.
Hô!
Một đạo bạch quang bỗng nhiên lóe ra, bọc cổ Khương Lâm. Khương Lâm chỉ cảm thấy cổ căng một cái, siết đến hắn hô hấp trì trệ. Hắn vô thức vận công muốn thoát khỏi. Nhưng cổ lại bị ghìm càng chặt hơn, gần như muốn bị cắt đứt!
Lâm Hiên nắm lấy Khổn Tiên Thằng, dùng sức kéo một phát, Khương Lâm lập tức gương mặt đỏ lên, gân xanh lồi ra, như muốn nổ tung.
"Ta hỏi lại một lần cuối cùng, rốt cuộc là ai ban bố nhiệm vụ?"
Khương Lâm toàn thân lạnh lẽo, con mắt gần như bạo liệt. Hắn không ngờ được là mình thân đường đường là cường giả Đại Thánh Cảnh, lại không chịu được một kích của Lâm Hiên.
Cảm nhận được Khổn Tiên Thằng trên cổ càng trói càng chặt, Khương Lâm vội vàng nói: "Là Thái Cổ Thần Sơn... Nam Cung gia tộc!"
Lâm Hiên ánh mắt lạnh lùng: "Ngoại trừ bọn họ, không có người khác?"
"Phải!" Khương Lâm cắn răng gật đầu: "Xin ngươi... tha..."
Răng rắc!
Lâm Hiên không đợi hắn nói xong, dùng Khổn Tiên Thằng cắt đứt cổ của hắn.
Nam Cung gia tộc đúng không?
Dám đụng đến người nhà chúng ta, hôm nay chính là tận thế của các ngươi!
... ... ... ... ... ... . .
Gia tộc viện lạc to lớn hùng vĩ như đỉnh cấp hoàng thành, tọa lạc ở trong Linh Vụ vô biên mờ mịt. Như ẩn như hiện, rất có tiên vận.
Vị trí trung ương toàn bộ kiến trúc gia tộc có một đình ngắm cảnh dùng Cửu Thiên Huyền Ngọc xây dựng mà thành.
Đình này phong cảnh lịch sự tao nhã. Ngồi ở trong đó, có thể thưởng thức cảnh sắc tuyệt mỹ ánh nắng chiếu sáng Linh Vụ, rất hưởng thụ.
Gia chủ Nam Cung gia tộc Nam Cung Hạo Long đang ngồi trước bàn ngọc với nữ nhi bảo bối của mình Nam Cung Ngạo Tuyết.
Một bình linh trà, hương khí quanh quẩn.
Uống một ngụm trà Nam Cung Ngạo Tuyết châm cho mình, Nam Cung Hạo Long mặt lộ vẻ vui mừng, mỉm cười:
"Ngạo tuyết, hôm nay Nam Cung gia tộc chúng ta có thể nói song hỉ lâm môn, trong đó có một thiên đại hảo sự, cha muốn nói trước cho ngươi!"
"Chuyện tốt gì?" Nam Cung Ngạo Tuyết lộ ra một tia ngạc nhiên.
Nam Cung Hạo Long vuốt vuốt sợi râu: "Đại công tử Long gia Long Lân vừa mới phái người đưa thư tới, mời cha ngày mai tiến về Long gia."
"Thật sao?" Nam Cung Ngạo Tuyết mặt lộ vẻ kinh ngạc.
So với Nam Cung gia tộc, Long gia là chân chính danh môn vọng tộc ở Thái Cổ Thần Sơn.
Nghe đồn khi Thái Cổ Thần Sơn vừa mới xuất hiện, bọn họ đã chiếm cứ núi này. Lại không chỉ như thế, Long gia còn có bối cảnh Thần tộc. Lão tổ bọn họ, tục truyền chính là dòng dõi của Cửu Âm Chúc Long, chính là huyết mạch Thần Long chân chính.
Nam Cung Ngạo Tuyết không ngờ được là Đại công tử Long gia sẽ đích thân mời phụ thân của mình tiến về Long gia. Phải biết, cho dù là Long Lân ra mặt, như vậy mặt mũi cũng lớn như trời.
Trên Thái Cổ Thần Sơn này, không biết có bao nhiêu gia tộc muốn nhờ vả chút quan hệ với Long Lân, đau khổ mong mà không được.
Chỉ là...
"Tại sao Long Lân muốn mời cha đến đó?"
Nam Cung Hạo Long nghe vậy nghiền ngẫm mà nhìn Nam Cung Ngạo Tuyết: "Ngoại trừ ngươi, còn có thể có nguyên nhân gì?"
"Ta?" Nam Cung Ngạo Tuyết có chút há miệng nhỏ, lộ ra một chút ngượng ngùng. Nói nói đến nước này, nàng há có thể không hiểu, Long Lân coi trọng mình!