Hai người đi ước chừng năm mươi dặm, thấy tiểu hòa thượng có chút mỏi mệt, lão hòa thượng mới dừng lại ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tiểu hòa thượng Chấp Minh nhìn thoáng qua nước sông bị đông cứng cách đó không xa, lên tiếng hỏi thăm: "Sư tôn, theo ý kiến của ngài, rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể khiến cho toàn bộ nước của một con sông lớn như thế đều bị đóng băng?"
Lão hòa thượng Tuệ Viễn chắp tay trước ngực, niệm một câu Phật hiệu, nói: "A Di Đà Phật! Người có thể thi triển thần thông như thế này, chắc chắn là một vị đại năng Đại Thánh Cảnh!"
"Đại Thánh Cảnh? !" Chấp Minh vẻ mặt chấn kinh: "Như vậy thì chẳng phải là tu vi còn cao hơn cả ngài sao?"
Tuệ Viễn cười nhạt một tiếng: "A Di Đà Phật! Không tranh mà tranh, tranh mà không tranh!"
"Chấp Minh, không được chấp nhất với tu vi võ đạo, Phật pháp thiền ngộ mới là thứ ngươi ta theo đuổi, hãy nhớ đó!"
Chấp Minh nghe vậy cũng chắp tay trước ngực: "Vâng, sư tôn! Đệ tử thụ giáo!"
Hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt sùng bái. Sư tôn hắn, Tuệ Viễn cao tăng, giống như Tuệ Viễn nói, chính là một đắc đạo cao tăng không tranh mà tranh.
Tuệ Viễn chính là một trong số năm vân du cao tăng duy nhất ở Cửu Thiên Tiên Vực trong gần mười vạn năm qua.
Chưa từng vào chùa miếu, Phật pháp tạo nghệ lại cao thâm mạt trắc, có thể sánh ngang với bát đại Vị Lai Phật đương thời.
So với Phật pháp vô biên của hắn, tu vi Đế Cảnh của hắn đúng là không đáng giá nhắc tới.
Hai người ăn một khối lương khô, uống mấy ngụm nước, sau đó đứng dậy. . . .
Tuệ Viễn ngẩng đầu nhìn phía trước một chút: "Đi nhanh một chút đi, chỉ có đến thượng du mới có hi vọng tra ra lai lịch của những Quỷ Tảo này."
Hắn dẫn theo Chấp Minh vân du tứ phương, ngẫu nhiên nhìn thấy bên trong Thiên La Giang đều là Quỷ Tảo. Cho nên quyết định tiến về thượng du Thiên La Giang xem thử xem liệu mình có thể vì thiên hạ trừ quỷ, cống hiến một phần lực lượng hay không.
"Rõ!"
Chấp Minh vừa muốn động thân thì thấy bên tay phải có mấy trăm người vội vàng chạy tới.
Bọn họ trẻ có già có, cách ăn mặc mộc mạc, nhìn giống như là thôn dân trong một khu vực nào đó.
Nhìn thấy trong đó có một tiểu nữ hài té ngã, Chấp Minh vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, sau đó hỏi cha mẹ của nàng: "Thí chủ, tại sao các ngươi hoảng hốt như thế?"
Hắn nhìn thấy những thôn dân này vẻ mặt khẩn trương, hình như là gặp được chuyện lớn gì đó.
Phụ thân của tiểu nữ hài lên tiếng nói ra: "Hồi đại sư, vừa rồi toàn bộ thôn chúng ta đều bị một nữ Quỷ Vương báo mộng."
"Bởi vì tất cả mọi người rất sợ hãi nàng sẽ làm ra chuyện bất lợi cho nên mới vội vàng dẫn theo cả nhà già trẻ lớn bé trốn đi."
Nữ Quỷ Vương báo mộng giữa ban ngày?
Lời của thôn dân khiến cho Tuệ Viễn đều hơi kinh hãi.
Tuệ Viễn vội vàng tiến lên hành lễ: "A Di Đà Phật! Thí chủ có thể nói cho ta biết nữ Quỷ Vương đó đã nói cái gì, làm cái gì hay không?"
Phụ thân của tiểu nữ hài lên tiếng nói ra: "Nàng cũng không có làm cái gì, chỉ sai chúng ta đi tìm một ngươi tên là Thích Giả Minh."
Thích Giả Minh?
Sắc mặt Tuệ Viễn bỗng nhiên đại biến, tên thật của hắn đúng là Thích Giả Minh!
Hắn nhanh chóng trấn định lại, duỗi ra tay nói: "Làm phiền thí chủ, để bần tăng quan sát giấc mộng vừa rồi của ngươi!"
Chỉ thấy hắn đưa tay dán lên trên trán nam tử. Sau đó một vệt kim quang hiện lên, tiến vào trong linh phủ của nam tử.
Trong mộng cảnh của nam tử, Tuệ Viễn thấy được một nữ Quỷ Vương người mặc áo đen đang ở trong một cái sơn động huyền bí u ám.
"Là nàng!"
Tuệ Viễn ánh mắt run lên, vội vàng thu tay lại.
Nam tử hỏi: "Đại sư, thế nào?"
Tuệ Viễn: "A Di Đà Phật, chư vị thí chủ chớ kinh hoảng, đều trở về đi, việc này bần tăng đến giải quyết!"
Chấp Minh gật gật đầu: "Sư tôn ta chính là đắc đạo cao tăng, chư vị đều nghe hắn đi, để tránh ly biệt quê hương, vất vả phí công."
Chúng thôn dân quan sát Tuệ Viễn tỉ mỉ, thấy hắn khí chất phi phàm, trên thân ẩn ẩn có Phật quang thoáng hiện, cho nên tin tưởng hắn, quyết định về trước.
Đợi đến sau khi thôn dân đi, Tuệ Viễn nói: "Chấp Minh, theo vi sư đi thôi!"
Chấp Minh hỏi: "Sư tôn, hẳn là ngài phát hiện cái gì?"
"Ừm." Tuệ Viễn gật gật đầu: "Ta biết đại khái tại sao Quỷ Tảo lại xuất hiện, chúng ta đi hóa giải kiếp nạn này cho nhân gian đi."
Nói xong, dẫn theo Chấp Minh tiếp tục tiến lên.
...
Bắc Huyền Thiên, vùng đông nam ngoại cảnh, tám triệu dặm, có bốn tòa Hắc Sơn huyền không, chia nhau chiếm cứ Đông Nam Tây Bắc.
Bên trong bốn tòa Hắc Sơn khói đen bừng bừng, tựa như hắc hải. Hoàn cảnh cực kỳ hiểm ác quỷ dị, một khi tiến vào bên trong thì rất khó phân rõ phương hướng.
Ba ngàn dặm bên dưới khói đen chính là vị trí tông môn Hắc Phong Tông. Đông Hoàng Tử U được đám người Vũ Bằng dẫn đường, dễ như trở bàn tay xuyên thấu ba ngàn dặm khói đen, thấy được dáng vẻ chân chính của Hắc Phong Tông.
Cúi đầu đưa mắt nhìn lại, trong một sơn cốc u ám to lớn đang có đến trăm vạn đệ tử Quỷ Tông tề tụ ở đây.
Chính giữa bọn họ là một quảng trường rộng rãi, chính là nơi tổ chứng luyện thi đại hội lần này.
Vũ Bằng thấp giọng cầu xin tha thứ: "Nữ Đế bệ hạ, chúng ta đã dẫn ngươi tới luyện thi hội trường, xin ngươi tha cho chúng ta đi!"
"Ngươi biết rõ đây là chuyện không thể nào!" Đông Hoàng Tử U vẻ mặt lạnh lẽo.
Ngọc thủ vung lên, ba đạo ma quyết cường đại huyền diệu bay ra, hóa ba người Vũ Bằng thành tro!
Động tĩnh trên không hấp dẫn sự chú ý của tông chủ ba tông Quỷ Thần Tông, Hắc Phong Tông, Bách Sát Tông Triều Túc, Kinh Hải, Khâm Bạc Hàn và mấy trăm đệ tử Vạn Quỷ Tông.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đông Hoàng Tử U váy tím bồng bềnh, toàn thân tiên quang, kinh diễm một thế.
Tông chủ ba tông Triều Túc khẽ chau mày: "Nữ nhân này lai lịch phi phàm!"
Chỉ lần đầu tiên đã khiến cho bọn họ cảm thấy Đông Hoàng Tử U tuyệt không phải phàm nhân.