Đông Hoàng Tử U không khỏi lắc đầu cười một tiếng, cuồng ma sủng nữ nhi này đúng là lời gì đều nói ra được!
Thấy mấy người Tuyền Châu nói như vậy, Đường Huỳnh Huỳnh đành phải mở ra vải đắp lên trên mặt hài nhi.
Mấy người Tuyền Châu tiến lên trước, nhìn thấy hài nhi này mặt mũi tràn đầy hỏa hồng, miệng môi vỡ ra ở giữa, giống như là môi Bạch Tuyết Linh Thố.
"Nàng mặc dù dáng dấp không giống chúng ta, nhưng cũng không đáng sợ nha, ngược lại còn rất đáng yêu đâu!"
"Đúng a, để cho người ta nhìn một cái là rất thích!"
Các tiểu nha đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đường Huỳnh Huỳnh.
Đường Huỳnh Huỳnh không khỏi há to miệng, chợt lộ ra vẻ vui thích: "Các công chúa đúng là thuần chân thiện lương, đây là lời hay nhất ta từng nghe!"
Nàng thấy mấy người Tuyền Châu đều thật lòng khen nữ nhi mình, bởi vậy trong lòng cảm động hết sức.
Đông Hoàng Tử U nhẹ nhàng bước tới trước, mỉm cười: "Đứa nhỏ này thiên phú dị bẩm, lại bị Tần gia vứt bỏ, suy cho cùng vẫn là Tần gia tổn thất."
Nhìn thấy mấy người Tuyền Châu thích tiểu nữ hài này như thế, Đông Hoàng Tử U cũng không để ý ra tay, để lộ diện mục chân chính của nữ hài này.
Lâm Hiên ở sau lưng nàng khẽ gật đầu.
Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, hắn cũng nhìn một cái là nhận ra được tiểu nữ hài này không giống bình thường. Cho nên hắn biết, Đông Hoàng Tử U chủ động tiến lên là muốn để tiểu nữ hài thể hiện ra nàng phi phàm.
Ba người Đường Đỉnh Thái, Đường Nghị, Đường Huỳnh Huỳnh nghe được Đông Hoàng Tử U nói như vậy, đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Mời bệ hạ chỉ rõ, đứa nhỏ này rốt cuộc có gì phi phàm?"
Đông Hoàng Tử U lạnh nhạt nói: "Nàng là Thiên Hỏa Linh Thỏ Thể cực kì hiếm thấy, có bản lĩnh khống hỏa phi phàm."
"Theo cổ tịch ghi chép, người có được thể chất như thế, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một phương hỏa diễm chiến thần, vũ lực siêu tuyệt."
Hỏa diễm chiến thần?
Đông Hoàng Tử U nói như vậy khiến toàn trường đều động dung.
Lúc này, tất cả mọi người nhìn về phía hài nhi trong ngực Đường Huỳnh Huỳnh, ánh mắt đều triệt để thay đổi.
Sau đó Đông Hoàng Tử U nhẹ nhàng nâng ngọc thủ lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái giữa cái trán hài nhi.
Bành!
Một đạo tử sắc quang mang kinh khủng nổ tung.
Hài nhi như bị ngâm trong lửa tím, quanh thân tử quang phần phật, khí thế phi phàm.
"Cái này. . ."
Đường Đỉnh Thái, Đường Nghị, Đường Huỳnh Huỳnh đều sợ ngây người.
Mặc dù Đông Hoàng Tử U đã nói rõ đứa bé này không tầm thường.
Nhưng bọn họ vẫn không thể tin được hài nhi nhỏ như vậy mà có thể bộc phát ra khí thế mãnh liệt như vậy. Chuyện này khiến cho bọn họ có chút mừng rỡ, có một loại liễu ám hoa minh, phấn chấn.
Cả nhà vội vàng quỳ xuống đất dập đầu với Đông Hoàng Tử U: "Đa tạ bệ hạ!"
Giờ phút này bọn họ cảm thấy có thể sinh ra dưới sự trị vì của Đông Hoàng Tử U là một may mắn cỡ nào!
Sau đó, Đường Đỉnh Thái vội vàng mời Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U nhập tọa lần nữa.
Một đám vương công quý tộc nhiệt tình mời rượu Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, sợ thất lễ với đôi phu thê tuyệt thế này.
Ăn uống linh đình, thẳng đến tận hứng.
Đợi đến yến hội kết thúc.
Đường Đỉnh Thái, Đường Nghị và Đường Huỳnh Huỳnh cùng cưỡi yêu thú xuất phát, dẫn theo Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U tiến về thượng cổ kình đảo.
... ... ... ... ... . . . . .
Thượng cổ kình đảo.
Ở hải vực cách phía tây biên cảnh Động Nguyên Thiên ba trăm vạn dặm chỗ.
Đảo này sừng sững như hắc sơn, chỉ thẳng lên trời. Bốn phía đá ngầm như thành, sóng lớn vô tận. Khiến cho nó phảng phất như cự nhân che trời đứng trong hải dương, khí thế vô cùng rộng lớn long trọng.
Đáng lưu ý chính là phía ngoài kình đảo có một bức tường kim sắc to lớn cao chừng vạn trượng. Trên bức tường khắc vô số văn tự và đồ án huyền bí, tự thành hàng trăm pháp trận. Không khí phía trên bức tường không ngừng có sóng chấn động sinh ra, thoạt nhìn phi thường huyền diệu cường hãn.
Cách trên không cổ kình đảo trăm dặm, Huyền Băng Ngọc Liễn xuyên thấu tầng mây xuất hiện. Chín con Kim Long bay lượn giữa trời, xích sắt sau lưng sáng láng hàn quang, khí thế cực kỳ khinh người.
"Oa, kình đảo đó thật là lớn!"
Các tiểu nha đầu ghé vào cửa sổ nhìn thượng cổ kình đảo phía xa, vô cùng chấn động.
Đông Hoàng Tử U mỉm cười, kình đảo có lớn cũng không bù được vạn dặm non sông của nàng.
Hôm nay nàng muốn cho kình đảo thần phục, thanh trừ một con đỉa hút máu của Động Nguyên Thiên.
Lâm Hiên cưng chiều nói: "Các ngươi nếu thích, sau này có thể tạo một tòa kình đảo ở Bắc Huyền Thiên."
Trong lòng hắn nghĩ Cửu Thiên Tiên Vực có rất nhiều hải vực viễn cổ. Nếu cẩn thận tìm kiếm, nói không chừng có thể tìm tới thái cổ kình ngư lớn như thế. Đến lúc đó có thể bắt chúng nó về xây thành hòn đảo, cho các tiểu nha đầu chơi đùa.
"Ý kiến hay, chuyện này giao cho ta đi." Đông Hoàng Tử U mỉm cười.
Lâm Hiên luôn rất có ý tưởng với chuyện chơi, nàng quyết định có thời gian, giúp chúng nữ nhi thực hiện nguyện vọng này.
"Tốt a!"
"Cha và mẫu thân quá tốt!"
Các tiểu nha đầu đều vui vẻ. Các nàng chia nhau bổ nhào vào trong ngực Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, ôm lấy mặt của bọn họ hôn lấy hôn để.
Sau đó lại đổi lại, vừa rồi hôn Đông Hoàng Tử U giờ hôn Lâm Hiên, mà hôn Lâm Hiên giờ lại chạy tới hôn Đông Hoàng Tử U.
Đổi qua đổi lại hôn, chơi đến quên cả trời đất.
Đông Hoàng Tử U bất đắc dĩ, buồn cười nhìn đám tiểu nha đầu này hồ nháo, các nàng đổi qua đổi lại hôn như thế dẫn đến bầu không khí giữa nàng và Lâm Hiên trở nên cực kỳ ái muội.
Ánh mắt lưu chuyển, lơ đãng nhìn Lâm Hiên, bốn mắt nhìn nhau, hai người không khỏi hiểu ý cười một tiếng.
Mà lúc này.
Thượng cổ kình đảo, trưởng lão phụ trách thủ hộ Thiên Môn Minh Triết thấy Huyền Băng Ngọc Liễn trong cao không.
"Cửu Long kéo xe, đây là Ngọc Liễn của Huyền Băng Nữ Đế a!"
"Không hổ là tọa giá của vạn cổ Nữ Đế, đúng là xa hoa tráng lệ, làm cho người tán thưởng!"