Lúc này, một tên thái giám vọt vào đại điện: "Thái tử đã không được!"
"Cái gì? !" Đường Vũ nghe xong cả kinh toàn thân run lên: "Không phải đã cho hắn ăn đan dược Đan Vương cho hay sao? Tại sao lại như vậy?"
Thái giám vẻ mặt đau khổ lắc đầu nói: "Tiểu nhân cũng không biết! Ngài nên đi xem một chút đi!"
Đường Vũ mặt lộ vẻ thống khổ, nếu như ngay cả đan dược của Đan Vương mà cũng không cứu được con của mình thì hắn chỉ có một con đường chết mà thôi.
"Ngươi đi mời Đan Vương tới, bây giờ cô lập tức đi xem một chút!"
Đường Vũ chuẩn bị dẫn Đường Dĩnh đi gặp nhi tử một lần cuối.
Thái giám nói: "Tiểu nhân đã phái người đi mời Đan Vương."
Đường Vũ gật gật đầu, quay người bước nhanh đến trước mặt Đường Dĩnh.
Vẻ mặt bi thống kéo tay của nàng: "Dĩnh Nhi, theo gia gia đi thăm cha ngươi một chút đi!"
Đường Dĩnh vẻ mặt lo sợ hỏi: "Cha sẽ chết thật sao?"
"Ai!" Đường Vũ muốn mở miệng nhưng lại sợ tổn trái tim của đứa nhỏ cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Mấy người Tuyền Châu cũng nhao nhao lộ ra vẻ bi thương, đi lên vỗ vỗ Đường Dĩnh nói: "Dĩnh Nhi, cha ngươi không sao, ngươi đừng sợ, chúng ta đi với ngươi!"
"Có thể chứ?" Nhìn thấy mấy người Tuyền Châu muốn đi theo mình, rốt cuộc sắc mặt Đường Dĩnh dễ cơi hơn một chút.
Mấy người Tuyền Châu đồng thời nhìn về phía Lâm Hiên, hình như là đang hỏi thăm ý kiến của hắn.
Lâm Hiên đi lên trước, cưng chiều nói ra: "Cha cùng đi với các ngươi, đi theo Dĩnh Nhi đi."
"Tốt!"
Các tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ, vội vàng kéo Đường Dĩnh đi ra phía ngoài.
Lâm Hiên và Đường Vũ một trước một sau ra cửa.
Không bao lâu, bọn họ đã tới tẩm cung của Thái tử.
Lâm Hiên nhìn thấy một nam tử không đến ba mươi tuổi nằm trên giường. Căn cứ Đường Vũ giới thiệu, đây cũng là con trai độc nhất của hắn, Đường Thành Kiến.
Lâm Hiên chú ý tới trên mặt Đường Thành Kiến có từng cái động màu đen, giống như là bị vật gì đó đốt thủng. Trên mặt đều như vậy, có thể tưởng tượng trên người hắn có bao nhiêu cái động. Khó trách Đường Vũ nói hắn mạng sống như ngàn cân treo trên sợi tóc, xem ra quả nhiên không giả.
Cũng ngay khi mấy người Lâm Hiên đi vào bên trong tẩm cung của Thái tử không được bao lâu thì một lão giả mặc áo bào lam được thái giám dẫn dắt vội vàng đi vào trong.
Đường Vũ vội vàng nghênh đón: "Đan Vương, ngươi mau nhìn xem, tại sao Thần Đan của ngươi không cứu được Thái tử!"
Ôn Viễn Tùng chỉ ừ một tiếng, bước nhanh đến trước giường, cẩn thận nhìn thương thế của Đường Thành Kiến, lại bắt mạch cho hắn.
Đứng lên nói: "Thương thế của Thái tử vốn chỉ có Tiên Đan mới có thể cứu sống, mặc dù đan dược của ta có tốt như thế nào đi nữa thì phẩm chất của nó cũng chỉ là Thiên giai."
"Chỉ có thể trì hoãn tử vong của hắn nhưng cũng không thể nào cải tử hoàn sinh!"
"Thế nhưng là..." Đường Vũ vẻ mặt kích động: "Ngươi là Đan Vương nổi tiếng nhất Đông Hoang chúng ta, Thần Đan ngươi luyện chế cứu sống ngàn vạn người, chẳng lẽ ngươi không thể cứu được nhi tử ta?"
Ôn Viễn Tùng lắc đầu thở dài: "Thái tử toàn thân bị cương liệt hỏa châu đánh xuyên qua, chẳng những kinh mạch xương cốt đại bộ phận vỡ vụn, ngũ tạng lục phủ của hắn cũng là bị thiêu hủy hơn phân nửa."
"Đan dược của ta có thể cứu sống được rất nhiều người nhưng chỉ không cứu được Thái tử!"
Đường Vũ nghe xong suýt chút co quắp ngã xuống đất: "Chẳng lẽ bây giờ không còn cách nào khác nữa hay sao?"
Ôn Viễn Tùng nhìn chằm chằm Đường Vũ một lát, lắc đầu thở dài: "Thôi thôi, làm người tốt làm đến cùng, hãy dùng hai viên đan dược này cứu Thái tử đi!"
Nói xong, hắn lấy từ trong nạp giới ra hai viên đan dược màu đen. Mắt trần có thể thấy được quanh thân hai viên đan dược lượn lờ vô số đạo hào quang màu vàng kim nhàn nhạt, hương khí ngào ngạt.
Nếu như nhìn kỹ thì thậm chí có thể nhìn thấy được trung tâm của hai viên đan dược loé lên một cái điểm sáng màu đỏ, loé lên một cái điểm sáng màu vàng óng.
Chỉ nhìn từ bên ngoài thì có thể khẳng định được hai viên đan dược này đều là cực phẩm hiếm có nhân gian.
Đường Vũ sau khi quan sát tỉ mỉ hai viên đan dược này thì trong lòng có chút vui mừng, con ta được cứu rồi!
………………………………………………….
"Đan Vương, hai viên đan dược này có chút bất phàm, hẳn là không phải thứ ở nhân gian đúng không?" Đường Vũ một vẻ mặt mong.
Ôn Viễn Tùng gật gật đầu: "Đúng thế, hai viên đan dược này tên là Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan, chính là Thánh giai Tiên Đan."
"Đan này đoạt thiên địa tạo hóa, tử đan có thể chữa trị thân thể, mọc lại thịt từ xương."
"Mà mẫu đan, thì có thể tụ khí hoàn hồn, rất có khởi tử hồi sinh chi huyền diệu!"
Đường Vũ kích động xoa xoa đôi bàn tay: "Nói cách khác, hai viên đan dược này, nếu như cùng nhau sử dụng thì có thể cứu sống được con ta?"
"Ừm!" Ôn Viễn Tùng vẻ mặt chắc chắn khẽ gật đầu.
Lâm Hiên ở bên cạnh cũng khẽ vuốt cằm. Căn cứ bên trong Thái Diễn Đan Quyển miêu tả, Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan đúng là giống như những gì mà Ôn Viễn Tùng nói.
Đã như vậy, chắc hẳn Thái tử cũng sẽ không sao.
"Vậy nhanh cho hắn ăn vào đi!" Đường Vũ nói: "Nếu như có thể chữa trị cho hắn thì cô nhất định vì Đan Vương mà xây một tòa Kim Thân trong hoàng cung ngày đêm cúng bái!"
Ôn Viễn Tùng cười cười, đi đến trước giường lần nữa, chia làm hai lần, để Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan vào trong miệng Đường Thành Kiến.
Mấy người Tuyền Châu thấy thế, vẻ mặt vui sướng nắm chặt tay Đường Dĩnh: "Dĩnh Nhi, cha ngươi không phải chết!"
"Ừm ừm!" Đường Dĩnh vô cùng vui vẻ.
Sau đó mọi người đều yên lặng chờ kỳ tích xảy ra. Không bao lâu, Đường Thành Kiến tằng hắng một cái, sau đó mở mắt ra.
"Thành Kiến, ngươi khỏe!" Đường Vũ kích động đi lên nắm chặt tay Đường Thành Kiến.
Bỗng nhiên tê một tiếng, thả tay Đường Thành Kiến ra.
"Sao lại nogs như vậy? !"
Không đợi hắn nói cho hết lời, Đường Thành Kiến kịch liệt tằng hắng một cái. Trong lỗ đen trên mặt bắt đầu có máu đen đặc dính phun ra ngoài.