Mùi thơm ngát này cực kỳ đề thần tỉnh não. Dựa theo Ôn Quân Dao phán đoán, điều này đại biểu thanh niên mặc áo vàng chính là một siêu cấp thiên tài luyện đan. Bởi vì chỉ có lâu dài làm việc với cao giai đan dược mới có thể mang theo đan hương phi phàm như thế.
Khương Tấn Trung cũng nhìn ra thanh niên mặc áo vàng thân phận bất phàm, chắp tay nói: "Vị công tử này dáng vẻ đường đường, không biết đến từ môn phái nào?"
Một người sau lưng thanh niên mặc áo vàng đi ra, cung kính nói: "Công tử nhà ta chính là tông chủ Kim La Tông!"
Tê ~
Nghe được ba chữ Kim La Tông, chẳng những Khương Tấn Trung, Ôn Quân Dao cũng lập tức lộ ra vẻ kính sợ. Trong ba mươi vạn tông môn Bắc Vực Vô Lượng Thiên, Kim La Tông chính là luyện đan tông môn lợi hại nhất. So với Kim La Tông, Đan Vương thế gia Ôn gia như ếch ngồi đáy giếng, thua chị kém em.
Mà những năm gần đây Kim La Tông khiến cho người ta kính nể nhất là bọn họ xuất hiện một vị tuyệt đỉnh thiên kiêu mười vạn năm khó gặp. Người này chính là thanh niên mặc áo vàng trước mắt, Thúc Bân!
Làm một thiên kiêu sinh ra ở luyện đan tông môn, Thúc Bân hoàn mỹ kế thừa thiên phú luyện đan từ các tổ tiên. Lúc mười ba tuổi, quét ngang đan đạo nhất đại thiên kiêu Vô Lượng Thiên, trở thành danh phù kỳ thực đệ nhất nhân. Khi hai mươi tuổi, để cha ruột của mình cam tâm tình nguyện lui khỏi vị trí tông chủ, nhường vị trí tông chủ Kim La Tông lại cho hắn.
Có thể nói, người này cho dù là thực lực bản thân hay là bối cảnh tông môn đều phi thường lợi hại, thuộc về đỉnh cấp! Khương Tấn Trung chắp tay cười nói: "Hóa ra là Thúc tông chủ!"
Ôn Quân Dao lãnh đạm rất nhiều, chỉ lễ phép khẽ gật đầu với Thúc Bân. Thúc Bân cũng không nóng giận mà có chút tán thưởng mà nhìn Ôn Quân Dao.
Trong mắt hắn, Ôn Quân Dao tướng mạo xinh đẹp động lòng người, lại có thể luyện chế ra đan dược Thiên giai trung phẩm, là mỹ nhân tài hoa nhiều mặt hiếm có. Bởi vậy, nhìn thấy Ôn Quân Dao gặp khó khăn, hắn cũng hữu tâm qua giúp nàng một tay.
... ... ... ... ... ... . . . . .
Đi đến bên cạnh Ôn Quân Dao, trong mắt Thúc Bân chứa hâm mộ thở dài: "Vừa rồi ta gặp cô nương luyện chế ra đan dược là Thiên giai trung phẩm, không biết cô nương đến từ môn phái nào?"
Ôn Quân Dao lễ phép đáp lễ: "Tại hạ là Thương Phong Quốc Đan Vương thế gia truyền nhân."
"A, hóa ra là Ôn cô nương." Thúc Bân mỉm cười.
Khương Tấn Trung thấy Thúc Bân tuấn tú lịch sự, nho nhã lễ độ, liền hỏi: "Thúc tông chủ cũng biết Ôn gia chúng ta?"
Thúc Bân gật gật đầu: "Nhắc tới cũng khéo, hai năm trước ta từng nghe nói đại trưởng lão bản tông và gia chủ Ôn gia Ôn Bân Hoa từng có giao tình, biết hóa ra ở Thương Phong Quốc còn có một luyện đan thế gia truyền thừa đến nay."
"Ai, đáng tiếc gia chủ bất hạnh qua đời, bây giờ là tiểu thư chưởng quản toàn bộ Ôn gia." Khương Tấn Trung vô cùng hoài niệm Ôn Bân Hoa, lúc trước hai người cũng coi là tri tâm hảo hữu.
"Nén bi thương!" Thúc Bân nhìn thoáng qua Tứ Dực Mãng Ngưu: "Xem ra là Ôn cô nương dẫn các ngươi vào Cổ Thú Sơn Mạch, tìm kiếm Tứ Dực Mãng Ngưu thí nghiệm thuốc."
"Không sai, đúng là như thế!" Khương Tấn Trung có chút gật đầu tán thưởng.
Thúc Bân không hổ là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ tuổi luyện đan giới, liếc mắt một cái thấy ngay ý đồ của Ôn Quân Dao.
Thúc Bân duỗi tay ra: "Ôn cô nương, có thể lấy một viên đan dược ngươi vừa dùng cho ta xem một chút hay không?"
Vừa rồi hắn ở nơi xa, dựa vào bề ngoài Ngưng Bích La Ách Đan, phán đoán là Thiên giai trung phẩm. Hiện tại hắn định phân tích kỹ càng thành phần đan dược, sau đó lại trợ giúp Ôn Quân Dao luyện chế ra một đan dược tốt nhất, loại trừ độc tính của Tứ Dực Mãng Ngưu.
Làm như thế, vừa vì biểu hiện trước mặt Ôn Quân Dao, kiếm hảo cảm. Cũng là vì sắp tới hắn sắp tham gia Đan Thánh đại hội. Phải biết, trước khi gặp được Ôn Quân Dao, luyện đan giới còn không có người luyện chế đan dược nhằm vào Tứ Dực Mãng Ngưu.
Ôn Quân Dao gật gật đầu: "Có thể."
Sau đó xuất ra một viên Ngưng Bích La Ách Đan giao cho Thúc Bân.
Thúc Bân khẽ ngửi, nói: "Đây là một viên đan dược được cải tiến từ Ngưng Bích Đan, trừ dược liệu của Ngưng Bích Đan ra thì còn dùng Kim Thiềm Diệp Tử, U Hương Khỉ La, Xà Thoát Hoa, mấy chục loại dược liệu trân quý rèn luyện mà thành."
"Chẳng những độc tính cực mạnh, lại có thể sinh cơ hoạt cốt, tăng lực lượng mọi phương diện."
Ôn Quân Dao gật đầu: "Đúng như ngươi nói, viên đan dược này chính là Ngưng Bích La Ách Đan tổ truyền của Ôn gia chúng ta."
Khương Tấn Trung và người nhà họ Ôn đều lộ ra vẻ mặt tán thưởng. Thúc Bân chỉ ngửi một cái thì có thể phân biệt ra được thành phần của Ngưng Bích La Ách Đan, đúng là rất đáng gờm. Bọn họ cảm thấy nói không chừng Thúc Bân có thể trợ giúp Ôn Quân Dao giải quyết vấn đề.
Mà đám người Kim La Tông thì lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, Thúc Bân vừa xuất mã đã tỏ vẻ phi phàm, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy vinh hạnh.
Ôn Quân Dao thấy Thúc Bân có bản lĩnh thật, thực tình thỉnh giáo: "Vậy theo ý kiến tiền bối, nên luyện dược như thế nào mới có thể hóa giải độc tính của Tứ Dực Mãng Ngưu?"
Tiền bối?
Thúc Bân trái tim xiết chặt, không ngờ được là Ôn Quân Dao sẽ xưng hô mình như thế. Xem ra Ôn Quân Dao chỉ xem mình như tiền bối nghiên cứu thảo luận luyện đan mà vô tâm bấu víu quan hệ. Chẳng lẽ trong lòng của nàng còn có nam tử ưu tú hơn ta?
Thúc Bân cảm thấy mình đã đứng hàng thiên kiêu nhân tài kiệt xuất, tuổi còn trẻ đã là một tông chi chủ, ngạo thị thiên hạ. Hơn nữa mình tướng mạo tuấn mỹ, không biết có bao nhiêu nữ tử cảm mến không thôi. Không ngờ được là thái độ Ôn Quân Dao đối với mình bình thản như thế.
Nhưng mà Thúc Bân cũng không có biểu hiện ra bất mãn mà vẫn hữu lễ nói ra: "Lấy độc tính của viên Ngưng Bích La Ách Đan này, đã có thể áp chế được độc tính của Tứ Dực Mãng Ngưu."