Hôm nay hắn dẫn nhi tử Bách Lý Tỳ đi cùng, Bách Lý Tỳ nói cho hắn biết mình có chút việc, sẽ đến muộn một chút. Nào nghĩ tới, Bách Lý Tỳ lại bị người đả thương!
Ngẩng đầu nhìn lại, Bách Lý Tông Đức thấy một thanh niên máu me khắp người đi vào hội trường, chính là con của hắn, Bách Lý Tỳ. Thoạt nhìn Bách Lý Tỳ đã dùng đan dược, nhưng mà vết máu trên người và máu ứ chưa tan khiến cho người ta nhìn ra được hắn thụ thương không nhẹ.
Bách Lý Tông Đức bước lên phía trước hỏi: "Là ai đả thương ngươi?"
Bách Lý Tỳ oán hận nhìn thoáng qua Nhậm Tiêu Dao: "Là Thiếu tông chủ Tiêu Dao Tông Nhậm Nhược Ngọc!"
"Ừm?" Nhậm Tiêu Dao nghe vậy không khỏi nhíu mày một cái.
Nhi tử nhà mình lại đánh Bách Lý Tỳ, đây là chuyện tốt a! Hắn đã hiểu, hóa ra nhi tử nhà mình nói tới tham gia thịnh hội muộn một chút chính là vì đánh Bách Lý Tỳ.
Lúc này Nhậm Nhược Ngọc cũng tới, vẻ mặt đầy địch ý mà nhìn Bách Lý Tỳ. Mùi thuốc súng giữa hai vị thiếu tông chủ còn hơn cha của bọn họ, có thể nói là sát khí sôi trào.
Bách Lý Tông Đức cắn răng nghiến lợi trừng Nhậm Nhược Ngọc một cái, hỏi Bách Lý Tỳ: "Đến cùng chuyện gì xảy ra?"
Bách Lý Tỳ cắn răng, kể lại.
Hóa ra hắn và Nhậm Nhược Ngọc đã có mâu thuẫn rất sâu từ nửa năm trước. Nguyên nhân chính là bọn họ đồng thời coi trọng Vô Lượng Thiên Diễn Nguyệt Thánh Địa Thánh nữ An Tình Minh.
Nửa năm trước hai người đánh một lần, không có phân ra thắng bại, bởi vậy không giải quyết được gì. Mấy ngày gần đây, nghe nói tông môn đối phương cũng tham gia Đan Thánh đại hội.
Hai người đều cảm thấy rất có thể Diễn Nguyệt Thánh nữ cũng sẽ quan sát lần thịnh hội này, quyết định làm cho đối phương xấu mặt trên đại hội, bức bách đối phương không tranh đoạt Diễn Nguyệt Thánh nữ.
Hơn nữa bọn họ cũng đều biết ở giữa bậc cha chú cũng có oán hận rất lớn, cả hai vừa kết hợp, tự mình ước định đến đại hội khai mạc sẽ đánh một trận. Chỉ là Bách Lý Tỳ không ngờ được là nửa năm trôi qua, Nhậm Nhược Ngọc mạnh lên không ít, kém chút đánh hắn thành tàn phế.
"Khốn kiếp!"
Nghe đến đó, Bách Lý Tông Đức hằm hằm nhìn Nhậm Nhược Ngọc: "Chắc chắn là ngươi dùng gian kế thắng con ta!"
Bách Lý Tỳ bị đánh, không phải chuyện riêng của hắn, mà như vậy khiến cho toàn bộ Ngũ Bảo Tông đều bị Tiêu Dao Tông đè ép một đầu. Bách Lý Tông Đức cảm thấy, chỉ có tiên hạ thủ vi cường, làm khó dễ trước mới có thể giúp bản tông cứu lại danh dự.
Nhậm Tiêu Dao nổi giận nói: "Rõ ràng là con của ngươi thực lực không đủ, làm gì cưỡng từ đoạt lý trách người ta?"
"Chỉ bằng ngươi cũng dám xoi mói nhi tử ta?" Bách Lý Tông Đức ánh mắt phát lạnh: "Bản tọa muốn xem ngươi có tư cách gì!"
Tay phải hắn một chiêu, ngưng tụ vạn dặm mây đen thành một thanh hắc sắc cự kiếm, một kiếm đánh thẳng tới Nhậm Tiêu Dao.
Đám người thấy thế đều giật nảy cả mình.
Đánh rồi?
Bọn họ nghĩ không ra, Đan Thánh đại hội còn chưa khai mạc, Bách Lý Tông Đức đã động tay với Nhậm Tiêu Dao.
Nhậm Tiêu Dao chân nguyên như nước thủy triều, giơ thất thải quạt lông trong tay lên, bỗng nhiên vung hướng Bách Lý Tông Đức: "Ngươi đang tìm cái chết!"
Bành! ! !
Thất thải huyền quang kinh khủng và kiếm khí màu đen đụng vào nhau, bộc phát ra kinh khủng khí lãng bài sơn đảo hải. Toàn bộ hội trường chấn động mạnh một cái, ba trăm vạn người đều thân hình run lên, nhao nhao lui lại hơn mười bước. Bọn họ vô cùng hoảng sợ nhìn Nhậm Tiêu Dao và Bách Lý Tông Đức.
Hai cường giả Đế Cảnh toàn lực quyết đấu, bạo phát ra xung kích đáng sợ! Nếu như hai người tiếp tục như vậy, chỉ sợ đại bộ phận người ở đây chỉ có thể rời khỏi hội trường để giữ tính mạng.
Mà một chiêu qua đi. Nhậm Tiêu Dao và Bách Lý Tông Đức đều nhìn chằm chằm đối phương.
Trên thực tế. Mục đích bọn họ xuất thủ là muốn mượn cơ hội thăm dò một chút nội tình của đối phương, làm chuẩn bị cho đan đạo so đấu. Theo như bọn họ nghĩ, đối phương tu vi cao thấp, công pháp mạnh yếu, có thể bộc lộ ra một số bí mật. Ví dụ như là có nên phục dụng một chút đan dược đẳng cấp cao.
Nếu có thể thăm dò ra dấu vết để lại, như vậy sẽ rất có ích cho việc cạnh tranh "Đan Thánh"! Chỉ là hai người đều là cao thủ đỉnh cấp, sẽ không tùy tiện bại lộ nội tình, một chiêu này cũng không thể đạt thành mục đích.
"Xem ra, phải thử thêm mấy chiêu mới được."
Hai người đồng thời nghĩ tới đây, nhao nhao vận chuyển chân nguyên, ra tay lần nữa. Sau đó thấy không trung cao vạn trượng, thất thải huyền quang bay lên, trăm dặm kiếm khí tung hoành. Khí thế đáng sợ, để ba trăm vạn người đang có mặt ở hội trường đều trong lòng kinh hoảng.
"Hai Đế Cảnh điên cuồng đối chiến, như vậy ai có thể gánh vác được a?"
Nghĩ tới đây, dưới uy thế vô biên của hai người, đã có người chuẩn bị rút lui.
Hả?
Một đạo bạch quang lấp lánh trên không hội trường, khiến cho vô số người chú ý. Chỉ thấy một mỹ công tử áo trắng phần phật, trong ngực ôm bốn nữ hài đáng yêu như búp bê, ngạo nghễ đứng ở trên mây.
Đón vô biên sát cơ của Nhậm Tiêu Dao và Bách Lý Tông Đức, hắn nhẹ nhàng vung tay lên.
Hô ~
Một đạo cương phong huyền bí thổi lên, trong nháy mắt triệt để hóa giải sát cơ của hai người.
"Cái này. . ."
Không những ba trăm vạn người đang có mặt ở đây, Nhậm Tiêu Dao và Bách Lý Tông Đức cũng bị chiêu này của Lâm Hiên làm cho giật nảy mình. Hai người vội vàng thu tay lại quay qua nhìn Lâm Hiên, nhìn một cái là nhận ra được hắn là đại nhân vật rất đáng gờm.
Lúc này, Ôn Quân Dao và bọn người Thúc Bân cũng đều đuổi tới bên cạnh Lâm Hiên.
Thúc Bân chắp tay với Lâm Hiên, nhìn hai người Nhậm Tiêu Dao và Bách Lý Tông Đức, nói: "Hai vị tiền bối, Đế phu dẫn bốn vị công chúa tới tham gia thịnh hội."
"Bây giờ thịnh hội còn chưa khai mạc, các ngươi cứ giày vò như vậy chỉ sợ không ổn đâu?"