Hắn nắm chặt một khối Thanh Vân ngọc bội trong tay, trong lòng cảm khái, may mắn mình có chung cực hộ thân phù. Nếu không một chưởng vừa rồi của Diệp Diễm có thể giết chết hắn trong nháy mắt.
Hô hô hô ~
Hai đạo khí tức Đế Cảnh bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, ngăn trước mặt Triệu Thanh Vân.
Triệu Thanh Vân ánh mắt vui mừng: "Tang trưởng lão, Ngô trưởng lão!"
Người đến chính là hai người Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn do Triệu Thanh Vân thôi động Thanh Vân ngọc bội triệu hoán mà đến.
Hai người này là trưởng lão nội môn Thánh Địa, quyền cao chức trọng, cũng là người hộ đạo của Triệu Thanh Vân. Thanh Vân ngọc bội của Triệu Thanh Vân chính là Linh Bảo phòng thân do hai người bọn họ hợp lực luyện chế. Một khi thôi động, chẳng những có thể ngăn cản một kích toàn lực của Đại Thánh Cảnh trở xuống. Còn sẽ lập tức phát ra tin tức, nhắc nhở bọn họ đến đây tương trợ.
Diệp Diễm đưa mắt nhìn Tang Cảnh Hiền, lãnh khốc nói: "Tang trưởng lão, nể tình ngày đó ngươi không có đuổi ta xuống núi, ta vốn không có muốn giết ngươi, không ngờ được là ngươi lại tự mình đi tìm cái chết!"
Tang Cảnh Hiền nhìn chằm chằm Diệp Diễm, trong lòng khiếp sợ không thôi. Hắn không ngờ được là Diệp Diễm có thể nhảy lên trở thành cao thủ cấp Đế Cảnh. Trong suy nghĩ của hắn, chuyện này còn khó tin hơn cả nằm mơ giữa ban ngày.
Ổn định tâm thần, Tang Cảnh Hiền lạnh lùng nói: "Diệp Diễm, ngươi cho dù có mạnh như thế nào đi nữa thì cũng là Đế Cảnh, cảnh giới tương đương với chúng ta."
"Ta và Ngô trưởng lão đối phó một mình ngươi, tuyệt đối dễ như trở bàn tay!"
Ngô Khôn tụ tập chân nguyên trong cơ thể, phóng thích uy áp Đế Cảnh vô biên, lên tiếng nói ra: "Nếu như ngươi chủ động nhận tội, chúng ta còn có thể xem xét lại, nếu không chắc chắn ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!"
Diệp Diễm song quyền nắm chặt, vô số đạo Hắc Sắc Lôi Điện lấp lánh quanh thân, khí thế nghiêm nghị.
"Hai lão gia hỏa, nếu như các ngươi đã không biết sống chết, ta sẽ thành toàn các ngươi!"
"Hóa Cốt Minh Chưởng!"
Hô! Hô!
Hai tay của hắn đánh ra chưởng phong như nước thủy triều, kình khí màu đen kéo theo lôi điện kinh khủng ầm vang nổ bắn ra.
"Nghiệt chướng, ngươi muốn chết!"
Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn nổi giận, đồng thời phóng xuất ra linh áp cực kỳ đáng sợ. Bọn họ lấy linh khí hóa thành kiếm, sử xuất "Hỗn Nguyên Diễn Nguyệt Kiếm" sắc bén hơn Triệu Thanh Vân gấp trăm lần.
Song kiếm hóa rồng, rít gào giữa trời.
Cường hãn nghiền nát hai đạo chưởng phong của Diệp Diễm.
Bành! ! !
Sau khi kiếm khí mênh mông nổ tung, sóng xung kích khiến thân thể Diệp Diễm run lên bần bật, bị đánh bay trăm trượng.
Phốc!
Diệp Diễm yết hầu ngòn ngọt, phun ra ngụm lớn máu tươi.
Triệu Thanh Vân thấy thế không khỏi mừng rỡ cười một tiếng: "Diệp Diễm, ngươi biết rõ mình không phải là đối thủ của hai vị trưởng lão, sao còn phải châu chấu đá xe như vậy để làm gì?"
Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn thì liếc nhau một cái, trao đổi ánh mắt với nhau một cái.
Bây giờ Diệp Diễm bị trấn áp lại, bọn họ quyết định vẫn bắt hắn lại, giao cho Thánh Chủ xử lý thì tốt hơn.
"Ha ha ha!"
Bên trong đại điện, Diệp Diễm cất tiếng cười quỷ dị khiến cho ba người Triệu Thanh Vân, Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn biến sắc. Sau đó thấy Diệp Diễm bỗng nhiên đứng lên, hai tay thô bạo xé áo của mình ra, sau đó hung hăng cắm vào trong bụng.
Phốc phốc một tiếng, hắn lại xé rách cái bụng mình.
Tê ~
Ba người Triệu Thanh Vân đều sợ ngây người.
Đây là tình huống như thế nào?
Ngao ~
Một tiếng rít lên từ trong bụng Diệp Diễm truyền ra.
Bọn người Triệu Thanh Vân hoảng sợ nhìn thấy một đoàn hắc quang lớn từ trong bụng Diệp Diễm phun ra, trong khoảnh khắc hóa thành mấy cái xúc giác thô to duỗi thẳng tới chỗ bọn họ.
"U Minh!"
"Ông trời ơi, trong bụng của hắn còn cất giấu U Minh!"
Sau khi nhìn thấy rõ ràng xúc giác đen nhánh có vô số con mắt màu trắng bạc, ba người Triệu Thanh Vân bị dọa đến liên tục hít khí lạnh.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, hết thảy tám đầu xúc giác chia ra hai bên cuốn lấy Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn. Bỗng nhiên kéo một phát, đồng thời nuốt bọn họ vào trong cái miệng lớn đen nhánh của U Minh.
Nhìn thấy U Minh đồng thời nuốt hết hai người Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn, sau đó lùi về trong bụng Diệp Diễm, Triệu Thanh Vân sợ đến như muốn sụp đổ.
"Ngươi... lại là U Minh!"
"Sao có thể như vậy được?"
Triệu Thanh Vân hai chân mềm nhũn, thân thể rung động không thôi, co quắp trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn Diệp Diễm.
Diệp Diễm cười dữ tợn, đắc ý lên tiếng nói ra: "Ta không phải U Minh mà là mượn U Minh chi lực!"
"Cái này chẳng lẽ không phải một loại thiên phú?"
Mười năm trước, khi hắn bị tước đoạt thân phận đệ tử tinh anh, đánh vào ngoại môn trở thành một đệ tử tạp dịch, Diệp Diễm gần như mất hết can đảm. Là siêu cấp thiên tài đã từng có được Ngũ Hành linh căn, hắn há có thể chịu được được loại chênh lệch này? Thế là trong một đêm dạ hắc phong cao, hắn đi tới vách núi phía sau núi, muốn nhảy xuống để kết thúc đời này.
Nào ngờ được là trong vách núi đen nhánh bỗng nhiên tuôn ra một đạo tia chớp màu đen, đánh trúng thân thể của hắn, đánh hắn ngất đi. Ngày kế tiếp sau khi hắn tỉnh lại, phát hiện trong cơ thể mình có một thứ dị dạng. Thứ này tựa hồ hoàn toàn dung hợp với huyết quản mạch lạc của hắn, tâm ý tương thông, có thể câu thông giao lưu trong cõi u minh.
Về sau hắn phát hiện, thứ này là ma vật ngoài vòng giáo hoá... U Minh! Hắn không biết vì sao mình sẽ bị U Minh phụ thể. Nhưng có thể xác định là hắn có được lực lượng của U Minh! Hơn nữa U Minh lực lượng này rất mạnh, mạnh đến vượt qua tưởng tượng của hắn!
Nhưng mà lúc ấy lực lượng này cũng không thể trực tiếp thi triển ra, tựa như bị phong ấn ở trong cơ thể hắn. Cho tới hôm nay, hắn mới được mở ra phong ấn, có thể tự do phóng xuất ra lực lượng này.