Các tiểu nha đầu rất ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt cái đầu nhỏ của các nàng: "Vậy kế tiếp, cha dạy các ngươi một con rồng..."
Trong lúc Lâm Hiên dạy mấy người Tuyền Châu chơi trò chơi xếp hình. Đông Hoàng Tử U mặc một bộ tử kim phượng bào, như một đóa Tử Liên Hoa yêu diễm đi vào Thủy Tinh Cung.
Bọn người hầu trong cung vừa muốn hành lễ thì Đông Hoàng Tử U khẽ giơ ngọc thủ lên ngăn lại, để các nàng không nên quấy rầy Lâm Hiên và bọn nhỏ.
Sau đó bình tĩnh đứng cách đó không xa, khóe môi nở một nụ cười ôn nhu nhìn Lâm Hiên chơi đùa với bọn nhỏ. Cho đến khi Lâm Hiên dạy các tiểu bảo bối xong, Đông Hoàng Tử U mới nhẹ nhàng bước lên.
"Lâm Hiên, có chuyện muốn tâm sự với ngươi."
Từ lần trước nghe được Lâm Hiên đưa ra kiến giải về lễ pháp ở Vô Lượng Thiên, Đông Hoàng Tử U càng kiên định muốn Lâm Hiên tham chính. Nàng cảm thấy, Lâm Hiên chính là một trị quốc chi tài trời sinh, ý nghĩ của hắn rất có cách cục và tính nhắm vào. Thường thường một câu thì có thể dẫn dắt mình, để cho mình giải quyết được vấn đề một cách dễ dàng.
Nhưng mà liên tưởng đến thái độ của Lâm Hiên với chuyện tham chính và tính cách phóng đãng không bị trói buộc của hắn. Đông Hoàng Tử U biết ép buộc Lâm Hiên vào triều, trước mắt là không thể nào. Không có cách, vì để cho nam nhân này trở nên ưu tú hơn, tài tẫn kỳ dụng, nàng đành phải khai thác phương thức uyển chuyển hơn.
Tỉ như nói gần đây gặp một nan đề chính vụ, nàng suy tính một hồi, sau đó tới hỏi Lâm Hiên một chút. Một là, hải nạp bách xuyên, tiếp thu ý kiến quần chúng, lấy được một chút mạch suy nghĩ mới từ hắn. Thứ hai, thông qua làm như thế, chậm rãi bồi dưỡng hứng thú của Lâm Hiên.
Lâm Hiên lạnh nhạt gật đầu: "Ngươi nói."
Đông Hoàng Tử U thu hồi tiếu dung, trên gương mặt tú lệ trở nên nghiêm túc, mắt phượng mỹ lệ lấp lóe một tia khôn khéo sắc bén.
Lâm Hiên thấy thế khẽ vuốt cằm. Nữ nhân này nếu ở kiếp trước thì là một tinh anh nữ cường nhân điển hình, đối với sự nghiệp luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Sau đó nghe Đông Hoàng Tử U nói: "Gần đây ta nghe nói một sự kiện, đại ý là Lạc Hưng Quốc trong Bắc Huyền Thiên chúng ta, có một chi quân đội chuyên đối phó Yêu tộc quấy nhiễu, vốn là do một vị tướng quân tên là Hứa Cường dẫn đầu, sau đó Hứa Cường chiến tử."
"Lạc Hưng quốc quân hỏi thăm trong triều có người có thể tiếp nhận chức vụ của Hứa Cường, thái sư Triệu Tuấn đề cử Binh bộ Thượng thư Vương Đức Hạc chi tử, Vương Kiêu, nhưng Triệu Tuấn và Vương Đức Hạc từng có mâu thuẫn rất lớn, Lạc Hưng quốc quân âm thầm hoài nghi Triệu Tuấn muốn mượn cơ hội này chơi chết Vương Kiêu."
"Việc này ngươi thấy thế nào?"
Lâm Hiên thấy vẻ mặt nàng chân thành cầu vấn, tìm kiếm điển cố tương tự trong Huyền Tuyệt Thiên Thư, tìm được sau đó hỏi: "Như vậy trước kia Triệu Tuấn có tiến cử người khác không?"
Đông Hoàng Tử U gật gật đầu: "Hắn từng tiến cử con của mình, làm đại học sĩ."
Lâm Hiên lại hỏi: "Như vậy con của hắn làm được không?"
Đông Hoàng Tử U: "Biểu hiện rất không tệ, rõ như ban ngày."
Lâm Hiên mỉm cười: "Triệu Tuấn đối nội nâng hiền không tránh thân, đối ngoại nâng hiền không tránh thù, ta cảm thấy hắn cũng không phải là người nhân tư phế công, có thể tín nhiệm."
Đông Hoàng Tử U nói chuyện này vừa lúc giống như điển cổ ghi lại trong Huyền Tuyệt Thiên Thư. Đối với Lâm Hiên mà nói, đáp vấn đề này dễ như trở bàn tay.
Nghe vậy, Đông Hoàng Tử U hơi sững sờ.
"Nội cử bất tị thân, ngoại cử bất tị cừu... lời này nói quá tốt rồi!"
Lâm Hiên tổng kết lời ít mà ý nhiều, hoàn toàn nhất trí với ý nghĩ của nàng, khiến cho nàng nhịn không được lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Chỉ thấy trên mặt trắng nõn như ngọc của nàng lộ ra vẻ tán thưởng, trong đôi mắt đẹp hào quang gần như che đậy quang huy mặt trời: "Ngươi nói rất không tệ, về sau Vương Kiêu biết được việc này, tỏ vẻ cực kỳ cảm kích Triệu Tuấn thưởng thức và đề cử, hắn đã có ý dẫn quân đội đối kháng Yêu tộc."
Nàng nghĩ thầm mình phán đoán về Lâm Hiên cực kỳ chính xác. Lâm Hiên nhìn như tùy ý nhưng lại có trí tuệ nhìn thấu bản chất sự vật. Về sau chỉ cần mình dẫn đạo nhiều hơn, trợ giúp hắn thể hiện ra tài hoa, hắn nhất định có thể mang tới cho mình kinh hỉ không tưởng tượng được.
Bên cạnh, bọn người hầu nhìn thấy Đông Hoàng Tử U mỉm cười, không khỏi âm thầm cảm khái. Trước kia Nữ Đế bệ hạ trừ phi ở chung với bọn nhỏ, nếu không rất khó thấy nàng lộ ra tiếu dung. Bây giờ Đế phu thuận miệng trả lời một câu thì để Nữ Đế bệ hạ phượng nhan cực kỳ vui mừng. Xem ra Nữ Đế bệ hạ rất là thưởng thức Đế phu.
Ngẫm lại cũng thế.
Nếu không phải Đế phu bác học đa thức, tài hoa hơn người, tràn ngập trí tuệ, lại có thể để nhất đại Nữ Đế cam tâm tình nguyện sinh bốn bảo bảo đáng yêu cho hắn?
Nhìn thấy Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U nói xong, bốn tiểu nha đầu đang đứng bên cạnh mới chạy đến bên người Đông Hoàng Tử U.
"Mẫu thân, cha làm trò chơi xếp hình rất thần kỳ cho chúng ta, ngươi đến xem nha!"
"Đúng nga, chúng ta còn biết ghép Phượng Hoàng!"
"Mẫu thân ngươi mau tới!"
Đông Hoàng Tử U mặt mũi tràn đầy ôn nhu: "Tốt!"
Trong lúc nàng nói chuyện với Lâm Hiên, chúng nữ nhi đều rất ngoan đứng ở một bên, không tùy ý chen vào nói. Đối với bốn tiểu bảo bối đáng yêu nhu thuận này, Đông Hoàng Tử U cực kỳ cưng chiều.
Đi theo mấy người Tuyền Châu tới trước bàn, Đông Hoàng Tử U nhìn thấy một con ngựa dùng trò chơi xếp hình ghép thành.
"Nam nhân này đúng là một thiên tài chăm con!"
Đông Hoàng Tử U cũng xem rất nhiều thư tịch công tượng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy xếp gỗ tinh diệu giống trò chơi xếp hình. Chuyện này khiến nàng nhịn không được tán dương trong lòng.
"Mẫu thân, chúng ta ghép một con Phượng Hoàng cho ngươi xem nha!"
Mấy người Tuyền Châu giống hiến vật quý cầm lấy trò chơi xếp hình, bốn người hợp tác, nhanh nhẹn ghép ra một con Phượng Hoàng.