Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới ( Dịch Full )

Chương 69 - Chương 69. Nhân Sinh Bên Thắng, Cũng Không Gì Hơn Cái Này!

Chương 69. Nhân sinh bên thắng, cũng không gì hơn cái này! Chương 69. Nhân sinh bên thắng, cũng không gì hơn cái này!

"Năm nào tháng nào, nếu như có thể cao cao tại thượng giống như người đang ở bên trong Ngọc Liễn thì cuộc đời này của ta cũng sống đủ rồi!"

Hai người lặng lẽ nghĩ.

……………………………………

Khi tất cả mọi người còn đang cảm thán thì bên trong Ngọc Liễn, Lâm Hiên chuẩn bị thu bốn thanh Kiếm Thai.

Hô!

Đỉnh Linh Kiếm Sơn, dị tượng nảy sinh.

Một cỗ hắc sắc quang mang từ trên trời giáng xuống, hóa thành một bóng dáng màu đen to lớn cao tới mấy trăm trượng.

Vạn người dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi nhao nhao hít sâu một hơi.

"Đây là Độc Tí Viên Vương pháp tướng!"

Thân ảnh màu đen chính là một con vượn lớn cụt tay màu đen. Đối với rất nhiều kiếm tu Đông Hoang, bóng dáng này không thể quen thuộc hơn nữa. Bởi vì, hắn là Yêu tộc kiếm tu hiếm thấy trong gần năm ngàn năm ở Đông Hoan.

Độc Tí Viên Vương!

Trong truyền thuyết, Độc Tí Viên Vương là Tiên Thiên đại yêu cực kì hiếm thấy, thiên phú tu hành siêu cấp yêu nghiệt. Mà kiếm đạo tạo nghệ của hắn càng khiến rất nhiều kiếm đạo hào kiệt Đông Hoang thua chị kém em. Đông Hoang thịnh truyền, một ngàn năm trước Độc Tí Viên Vương cũng đã sắp đạt tới cảnh giới "Nhân kiếm hợp nhất".

Tay phải của hắn cũng đã cùng kiếm hợp làm một thể, tay tức là kiếm, kiếm tức là tay!

Ỷ vào thiên phú yêu nghiệt như thế.

Khi đó Độc Tí Viên Vương sát phạt vô độ, đối xử với nhân tộc cực kỳ tàn nhẫn. Một lần tồi tệ nhất là hắn trong vòng một đêm liên tục huyết tẩy ba trăm Kiếm Tông ở Đông Hoang đại địa, đồ diệt trăm vạn người.

Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng nhân tộc Đông Hoang từ đây sẽ hãm sâu dưới bóng ma kinh khủng của Độc Tí Viên Vương.

May mắn.

Bởi vì bị giới hạn thân thể Yêu tộc, hắn và nhân tộc vẫn khác nhau về mặt cơ bản. Cuối cùng "Nhân kiếm hợp nhất" không thể đại viên mãn, tay phải vỡ nát, thành cụt một tay. Mà xưng hô Độc Tí Viên Vương cũng truyền khắp Đông Hoang từ lúc đó.

Bây giờ Độc Tí Viên Vương pháp tướng bỗng nhiên xuất hiện ở đỉnh Linh Kiếm Sơn, chỉ cần không phải là kẻ đần thì có thể lập tức nhìn ra được ý đồ của Độc Tí Viên Vương.

Hắn muốn cướp đoạt bốn thanh Nguyên Từ Kiếm Thai!

Quả nhiên!

Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy pháp tướng to lớn đưa tay trái ra, vồ một cái về phía bốn thành Kiếm Thai.

Mà bên trong Ngọc Liễn, Lâm Hiên thấy thế thì ánh mắt không khỏi lạnh lẽo: "Muốn giật đồ?"

Xoát!

Trong nháy mắt hắn phóng La Sát Thần Niệm ra, hình thành một đạo thuần kim sắc vòng sáng ở trên không trung.

Oanh!

Sau đó là một tiếng nổ vang vang lên.

La Sát Thần Niệm đánh cho tay trái Độc Tí Viên Vương pháp tướng vỡ nát trong nháy mắt, đó nhanh chóng mở rộng chấn cho toàn bộ pháp tướng đều vở nát.

"Ông trời ơi, nghiền ép Độc Tí Viên Vương pháp tướng như thế, không hổ là Bắc Huyền Thiên đại năng a!"

"Độc Tí Viên Vương pháp tướng lại không chịu được một kích như thế, đúng là quá khiến cho người ta khó có thể tin được rồi!"

"Suy cho cùng thì vẫn là đại năng bên trong Ngọc Liễn quá mạnh!"

Các tu sĩ dưới núi đều lộ ra thần sắc kính sợ.

Lúc này một đạo bạch quang từ bên trong Ngọc Liễn bắn ra. La Sát Thần Niệm của Lâm Hiên bao trùm phạm vi ngàn dặm, lập tức tìm được chỗ ẩn thân của Độc Tí Viên Vương.

Yêu tộc hung đồ dám ra tay giật đồ, Lâm Hiên không thể nào buông tha cho hắn được.

Mà lúc này.

Tiềm ẩn ở vị trí cách Linh Kiếm Sơn hơn trăm dặm, Độc Tí Viên Vương chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng. Hai mắt tối đen, phun ra một miệng lớn máu tươi.

"Đáng chết, là cường giả nào biến thái như vậy!"

Hắn vừa từ ngoài vạn dặm chạy về Linh Kiếm Sơn, vừa mới bắt gặp bốn thành Kiếm Thai lơ lửng ở nơi đó. Trong lòng vui mừng, cũng không có quan tâm được nhiều như vậy, vội vàng huyễn hóa ra pháp tướng cướp đoạt Kiếm Thai. Nào biết được, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.

Một cỗ thần niệm kinh khủng trong nháy mắt nghiền nát pháp tướng của hắn, chấn động đến đầu hắn suýt chút bể nát. Giờ phút này hắn biết mình chọc phải siêu cấp cường giả không nên trêu chọc.

Phát hiện tình thế không ổn, Độc Tí Viên Vương quay người muốn chạy trốn. Một đạo bạch quang rơi ở trước mặt của hắn, chặn đường đi.

Độc Tí Viên Vương sắc mặt phát lạnh, vội vàng nói: "Tiền bối, tại hạ cũng không phải cố ý muốn cướp đồ của ngươi, chỉ là nhất thời xúc động đưa tay ra!"

Mặc dù Lâm Hiên mặt như ngọc thô, mạo như trích tiên, nhìn tuổi rất trẻ hơn nữa còn rất tuấn mỹ. Độc Tí Viên Vương lớn hơn Lâm Hiên gần năm ngàn tuổi. Nhưng mà Độc Tí Viên Vương hoàn toàn không dám có một tia bất kính, thậm chí chủ động lấy gọi là tiền bối. Hắn biết, người đánh nát pháp tướng mình chắc chắn là nam tử áo trắng tuấn mỹ trước mắt.

Mà đối phương có thể trong nháy mắt đi được trăm dặm, ngăn cản đường đi của mình. Loại năng lực này cho dù Độc Tí Viên Vương hắn tu luyện nửa đời người nữa cũng không đuổi kịp. Đối mặt người mạnh như thế, ngoại trừ cúi đầu, không có lựa chọn nào khác!

Lâm Hiên cười lạnh: "Lúc ngươi giết người, ngươi có nghe bọn họ nói xin lỗi hay không?"

Hắn buông ra khí tức Đế Cảnh, uy áp bàng bạc khiến cho Độc Tí Viên Vương lập tức cảm thấy không thở nổi.

Vận chuyển chân nguyên, Lâm Hiên lấy phương thức trực tiếp nhất bá đạo nhất nhắm ngay Độc Tí Viên Vương, đánh ra một chưởng.

Bành!

Chân khí cường hoành không dựa vào bất kỳ chiêu thức gì, có thể tuỳ tiện xé ngực Độc Tí Viên Vương, đánh xuyên qua ngực hắn. Độc Tí Viên Vương kêu thảm một tiếng, ầm vang ngã xuống mặt đất.

Hắn đến chết cũng đang hối hận, tại sao mình không quan sát một hồi rồi hãy ra tay. Dù cho chậm một hơi thì có lẽ cũng sẽ không đắc tội cường giả biến thái như thế.

Sau đó Lâm Hiên tiến lên lục soát Độc Tí Viên Vương, lấy nạp giới của hắn đi. Yêu tộc có thể ngưng tụ ra pháp tướng cũng không nhiều.

Lâm Hiên cảm thấy nói không chừng trong nạp giới của Độc Tí Viên Vương có nhiều thứ có thể trợ giúp mình hiểu rõ và đối phó Yêu tộc dễ hơn.

Bình Luận (0)
Comment