Ánh lửa kinh khủng xuyên thấu trăm vạn dặm, đốt cho khu vực biển này đỏ lên.
Hải Ly Tộc, từ giờ khắc này, triệt để trở thành lịch sử!
Hoàng cung Dật Phong Quốc.
Nhìn về phía Hải Ly tộc, luồng ánh sáng kinh hoàng đó bắn lên, xé nát đám mây bồng bềnh cách xa ngàn dặm.
Hạ Ý, Tề Ngạn Thanh và những người khác đều khẽ run lên, đồng thời âm thầm nuốt nước bọt.
Bọn hắn hiểu Lâm Hiên sử dụng tiên thiên thần hỏa ép Nhiêu Tinh bay ra ngoài, chỉ để tiêu diệt nàng và toàn bộ gia Hải Ly tộc trong một đòn.
Động thái này có thể gọi là độc đoán, tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.
Hiển thị rõ phong thái bá đạo của một thượng vị giả nắm trong tay quyền sinh sát!
Đương nhiên bọn hắn cũng hiểu rõ, không được nương tay khi đối phó với Nhiêu Phi và Hải Ly tộc.
Nhiêu Tinh là công chúa của Hải Ly tộc, lại lẻn vào hoàng cung của Dật Phong Quốc, giết chết nhà vua và làm hại cả đất nước.
Nàng thậm chí còn muốn sử dụng thuật Triều Quyết, để nước biển vô biên nhấn chìm cả đất nước, tàn sát hàng trăm triệu sinh linh.
Những yêu tộc hung dữ này phải bị tiêu diệt triệt để, không thể để lại bất kỳ mối nguy hiểm tiềm ẩn nào.
Nếu không, vì một phút mềm lòng, tương lai sẽ mang tai họa đến cho nhiều người dân vô tội hơn.
Nghĩ tới đây, Hạ Ý lại cung kính hành lễ:
"Đế phu một tay xoay chuyển càn khôn, không chỉ giúp nước ta giải quyết kiếp nạn mà còn diệt trừ tai họa Hải Ly tộc, thật sự là công đức vô lượng!"
"Dịch Phong quốc tuy rằng nhỏ, đối với Đế phu chỉ là bụi đất, nhưng chỉ cần Đế phu có nhu cầu, tiểu nữ và Dịch Phong quốc chết cũng không tiếc!”
Tề Ngạn Thanh im lặng gật đầu.
Hắn cảm thấy, Lâm Hiên cứu toàn bộ Dật Phong Quốc, nên lời nói của Hạ Ý không hề thừa thãi chút nào.
Nếu Lâm Hiên có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với Dật Phong Quốc thì đó chính là một vinh dự cho đất nước này.
Lâm Hiên bình tĩnh nói:
"Tiện tay mà thôi. Yêu tộc gây họa cho quốc gia. Chỉ cần ta gặp thì sẽ ra tay xử lý.”
"Rõ!"
Hạ Ý gật đầu, vô cùng ngưỡng mộ khí chất vân đạm phong khinh của Lâm Hiên.
Trong lúc nói chuyện, một con ngựa Tật Phong đột nhiên đáp từ trên trời xuống.
Một quan tình báo của Dật Phong Quốc nhảy xuống ngựa.
Sau khi biết quốc quân đã chết, hắn vội vàng nói với Hạ Ý:
"Khởi bẩm công chúa, bộ lạc Phi Nhật Nhai đã bị một số lượng lớn Hải Xà Yêu tấn công."
“Vương tướng quân trấn giữ biên cương sai thuộc hạ tới hỏi xem có muốn phái quân đến giúp đỡ bộ lạc Phi Nhật Nhai không?”
Hạ Ý suy nghĩ một chút rồi nói:
"Phi Nhật bộ lạc là đồng minh quan trọng ở biên giới phía Tây của chúng ta, luôn có quan hệ tốt với đất nước chúng ta. Nếu bọn họ bị công hãm, nước ta chắc chắn sẽ bị đại quân Hải Xà Yêu xâm chiếm."
"Mau trở về nói với Vương tướng quân, nhất định phải toàn lực hỗ trợ Phi Nhật bộ lạc, lát nữa bản cung sẽ mang tinh nhuệ trong nước đến đó cùng chiến đấu!”
Nàng cảm thấy cường giả trong yêu tộc xuất hiện lớp lớp, bản thân là tu vi Đế Cảnh, không thể chỉ ngồi nhìn mà phải đích thân xuất mã mới được.
Phi Nhật bộ lạc và Dật Phong Quốc gắn bó như môi với răng, tuyệt đối không thể bị hải xà yêu công phá!
Tề Ngạn Thanh cũng nghĩ tới điểm này, thế là lập tức đi kiểm kê đại nội cấm vệ, chuẩn bị cùng Hạ Ý đi tới Phi Nhật Nhai.
Tuyền Châu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Ý và những người khác, vội vàng hỏi Lâm Hiên:
"Cha, những con Hải Xà Yêu này vừa rồi mới bị nước biến cuốn lên đúng không?”
Cô bé nhớ tới vừa rồi khi Nhiêu Phi sử dụng thuật triều quyết, có một làn nước biển che trời đã tràn về Dật Phong Quốc.
Vì vậy dưới cái nhìn của cô bé, những con hải yêu này có lẽ đã theo sóng vào bờ.
Lâm Hiên gật đầu:
"Có lẽ là như vậy."
Lâm Hiên rất vui vẻ, bởi vì suy đoán của Tuyền Châu cơ bản đều giống hắn.
Nhìn thấy con gái mình càng ngày càng thích vận dụng trí óc, phân tích sự việc rất bài bản, Lâm Hiên thực sự tự hào như một ông cha già.
Tuyền Châu kéo tay hắn:
"Vậy chúng ta cùng nhau đi đánh hải xà yêu nhé?"
"Không thành vấn đề."
Lâm Hiên tỏ vẻ cưng chiều.
"Quá tốt rồi!"
Tuyền Châu vui vẻ vỗ tay:
"Có cha ra tay, những con Hải Xà Yêu đó không thể ức hiếp nhân tộc được!”
Tuyền Ấu cũng gật cái đầu nhỏ.
"Đúng đúng, ta muốn nhìn cha đánh bọn họ tè ra quần!"
"Ha ha ha!"
Lâm Hiên xoa đầu cô bé.
"Cha sẽ không để cho các ngươi thất vọng!"
Nghe được Lâm Hiên cũng sắp ra tay đối phó với Hải Xà Yêu, Hạ Ý và Tề Ngạn Thanh không khỏi vui mừng khôn xiết.
"Có đế phu ra tay, hải xà yêu dù có mạnh đến đâu thì chúng ta nhất định sẽ thắng!"
Không nói nhiều thêm, Hạ Ý và những người khác nhanh chóng đi đến Phi Nhật Nhai với Lâm Hiên.
…
Phi Nhật Nhai.
Lửa cháy ngập trời, khói đen cuồn cuộn.
Một con hải yêu cao khoảng một thước, đầu người, mình rắn, cánh dơi đang giơ cao chiếc búa sắt màu vàng đen ở tay phải và đánh vào chiếc dùi sắt màu vàng đen ở bên trái.
Ầm ầm!
Một tia sét màu xanh lam bắn ra từ chiếc dùi sắt màu vàng đen, nó rơi xuống đám người của Phi Nhật bộ lạc bằng tốc độ của ánh sáng rồi phát nổ ầm ĩ.
Lôi quang trùng thiên, liệt hỏa sôi trào.
Giữa những tiếng la hét, hơn một trăm chiến binh của Phi Nhật bộ lạc bị nổ thành tro tàn.
"Hahaha!"
Hải xà yêu tên Lật Hằng cười điên ba tiếng:
“Nhân loại rác rưởi, các ngươi còn muốn ngăn cản Lôi Đình Hải Xà Tộc chúng ta sao?”
“Ông ngươi chỉ cần gõ Thiên Lôi Huyền Chùy trong tay thêm mấy lần là đã có thể đốt tất cả các ngươi thành tro bụi!”
Sau khi nói xong, hắn lại đập Thiên Lôi Huyền Chùy, bắn ra một tia sét dày đặc màu xanh lam.
Bất cứ nơi nào mà tiếng sét vang lên, tất cả các chiến binh nhân tộc đều biến thành tro bụi, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
“Tên hải yêu chó chết kia, Phi Nhật bộ lạc liều mạng với các ngươi!”
Đỗ Chí Quần, thủ lĩnh của Phi Nhật bộ lạc tức trợn trừng mắt lên như sắp rách ra, giơ vũ khí trong tay lên lao về phía trước liều mạng.