Thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Lý Mãnh biến mất, âm thầm nghiến răng nghiến lợi:
"Đáng chết, hóa ra Đông Hoàng Tử U đang cố ý huấn luyện những tướng lãnh này!"
Trên mặt hắn có chút nóng lên, có cảm giác bị người ta tát.
Vốn cho là Đông Hoàng Tử U trúng kế của mình, nào biết được lại là mình bị Đông Hoàng Tử U làm mơ mơ màng màng, hoàn toàn không nhìn thấu tâm tư của nàng!
Lúc này, mấy người Quản Đồng đã xông ra khỏi hẻm núi, mặc dù tấm chắn bị phá hủy, có vài người trong số các nàng cũng bị thương nhẹ.
Nhưng so với toàn quân bị diệt thì đây là kết quả tốt không thể tốt hơn.
Chúng tướng lĩnh vội vàng tiến lên hành lễ với Đông Hoàng Tử U: “Đa tạ bệ hạ đề điểm!"
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm, quay đầu nhìn xuống Lý Mãnh:
"Ngươi cho rằng cố ý dẫn trẫm đi vào cạm bẫy này thì có thể giết chết trẫm và các tướng lĩnh của trẫm sao, mưu kế hạ lưu này rất buồn cười."
"Bây giờ trẫm cho ngươi xem một chút, cơ quan 'Phục Thiên Thi Ma Nỗ' này chẳng là cái thá gì với trẫm!"
Nói xong, nàng phi thân vọt vào trong hạp cốc.
Đối mặt với thi độc quang đoàn mênh mông như biển, toàn thân nàng bộc phát ra một ánh lửa kinh diễm thiên địa.
Kim sắc cửu chuyển Thần Phượng lớn phóng lên cửu tiêu.
Khiến cho trong lúc nhất thời khí thế của nàng trở nên phô thiên cái địa, không người nào có thể địch nổi!
"Thiên Nguyên Kiếm Quyết!"
Theo tay nàng cầm Băng Phượng Kiếm một kiếm bổ ra.
Một đạo kiếm quang ẩn chứa Thần Phượng chi lực từ trong hạp cốc nổ bắn ra.
Chỉ trong chớp mắt, cắt đứt toàn bộ sơn phong ba ngàn dặm hai bên.
Về phần đại trận cơ quan Phục Thiên Thi Ma Nỗ mà Phi Long Bang mai phục ở hai bên thì đã bị kiếm khí không ai bì nổi của nàng nghiền nát thành bột phấn!
Chơi một hồi, một luồng gió nhẹ thổi qua mang đến một mùi hương hoa kỳ dị vào tẩm cung. Bốn bảo bối Tuyền Châu đều hít mũi một cái, đôi mắt đen nhánh mở tròn vo.
"Oa, thơm quá!"
"Mùi này còn có chút ngọt đâu!"
"Mau đi xem một chút xem là cái gì!"
...
Các nha đầu nhanh chóng từ trên ghế ngồi dậy, quên hết mỏi mệt trước đó, bước nhanh ra tẩm cung. Không lâu sau các nàng thấy trong vườn hoa xuất hiện mấy bồn hoa cỏ kiểu mới.
Mấy chậu hoa này đều có màu xanh tím, lá cây xanh biếc rộng lớn như một chiếc giường, hoa như những ngôi sao màu vàng kim. Mà hương hoa thơm ngọt vừa rồi bay tới từ những chậu hoa này.
Tuyền Châu đảo tròng mắt đen nhánh: "Cái này hẳn là Tinh Mật Hoa Đồng a di nói?"
Nàng còn nhớ lần trước khi Đồng Thư Trúc đến đây tặng hoa có từng nói là lần tiếp theo sẽ đưa một loại hoa quả đặc biệt tới.
Tử hình dạng của mấy bông hoa này thì tiểu nha đầu có thể kết luận bọn chúng hẳn là Tinh Mật Hoa mà Đồng Thư Trúc nói.
Tuyền Hàm thích hoa hoa thảo thảo nhất, rất là lưu ý hoa cỏ, nàng khẽ gật đầu: "Bọn chúng giống như Đồng a di nói, chắc chắn là Tinh Mật Hoa!"
Tuyền Hi ngồi xổm ở bên cạnh chậu hoa, tay chỉ nụ hoa đếm một lần: "Hoa thật xinh đẹp, chỉ một chậu này thì có chín đóa!"
Tuyền Hàm nháy nháy con mắt xinh đẹp: "Ta nhớ Đồng a di còn nói, Tinh Mật Hoa lớn lên rất nhanh, nhiều nhất ba ngày thì có thể mọc ra nhiều gấp đôi."
"Không bằng chúng ta đếm xem nơi này tổng cộng có bao nhiêu hoa, sau đó qua ba ngày lại đến đếm nữa, các ngươi có chịu không?"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu đồng thời phủi tay: "Được, cùng nhau đếm đi!"
Có được phương pháp làm toán Lâm Hiên dạy cho các nàng, bọn nha đầu nhanh chóng đếm ra mỗi một bồn đều có chín đóa hoa. Sau đó cộng chín bồn hoa lại, tính ra hết thảy có tám mươi mốt đóa hoa.
Tuyền Châu nói: "Hiện tại là tám mươi mốt đóa hoa, qua ba ngày, chúng ta tới xem có phải một trăm sáu mươi hai đóa hay không."
"Ừm!" Tuyền Hi gật gật đầu.
Tuyền Hàm nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy nếu ba ngày sau của ba ngày nữa, đến ngày thứ sáu, chúng ta đếm thì có thể rất phiền phức hay không?"
Nha đầu nghĩ, mặc dù các nàng đều biết toán cơ bản. Nhưng nhiều hoa như vậy, đếm ra, sau đó lại cộng từng chậu từng chậu lại, hình như rất phiền phức, có chút vượt qua nhận thức của các nàng.
Tuyền Châu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Tuyền Hàm nói đúng, nếu muốn đếm Tinh Mật Hoa, đương nhiên phải dùng biện pháp tốt hơn mới được."
"Ta nhớ trong học phủ mấy người Hạo Vũ ca ca có dạy bọn họ một loại phương pháp nhanh chóng tính ra rất nhiều số, nếu như dùng phương pháp đó thì chắc chắn có thể đếm số lượng Tinh Mật Hoa nhiều hơn!"
"Ừm ừm!" Tuyền Hi cũng nhớ Đông Hoàng Hạo Vũ từng khoe khoang phương pháp làm toán của mình: "Vậy chúng ta nói cha dạy cho chúng ta đi!"
"Tốt lắm!"
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu không chút do dự gật đầu. Hơn nữa bọn nha đầu cảm thấy nói không chừng phương pháp Lâm Hiên dạy sẽ tốt hơn. Dù sao hắn là người cha lợi hại nhất thiên hạ. Chỉ cần là phương pháp hắn dạy, chắc chắn là biện pháp tốt nhất thiên hạ!
"Cha cha!"
Bọn nha đầu xông vào phòng bếp, đồng thời ôm lấy chân Lâm Hiên.
"Ngươi có thể dạy cho chúng ta phương pháp làm toán lợi hại hơn không?"
Lâm Hiên buông đồ làm bếp xuống, vẻ mặt cưng chiều nhìn bốn gương mặt mũm mĩm: "Đương nhiên có thể!"
Tuyền Châu nói ra: "Phải lợi hại hơn học phủ của mấy người Hạo Vũ ca ca dạy!"
"Vừa rồi chúng ta đếm Tinh Mật Hoa, phát hiện mấy ngày nữa sẽ rất khó đếm!"
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, dùng phương pháp trước kia có chút khó khăn!"
Tuyền Hàm vẻ mặt kiên định lên tiếng nói ra: "Ta tin tưởng chắc chắn cha có phương pháp lợi hại nhất trên đời!"
Thấy chúng nữ nhi chờ mong và tín nhiệm như thế, Lâm Hiên vẻ mặt tự tin nói ra: "Yên tâm, cha nhất định sẽ làm cho các ngươi học được phương pháp làm toán lợi hại nhất."
Có được Cực Đạo Thánh Thư, hắn biết trình độ toán thuật ở thế giới này cũng không phát đạt. Học phủ của Đông Hoàng Hạo Vũ chính là đỉnh cấp học phủ Bắc Huyền Thiên, nhưng toán thuật còn dừng lại ở trình độ rất thấp.