Tuyền Hàm giật mình, nàng và Tuyền Hi, Tuyền Ấu vui vẻ nhìn về phía cổng, quả nhiên thấy Đông Hoàng Tử U đi đến.
Đông Hoàng Tử U mặc một bộ váy mỏng tử sắc dài bó sát người. Thiết kế một chiếc thắt lưng nhỏ nơi eo khiến cho nàng càng đẹp hơn, tôn lên vẻ đep của hai ngọn núi.
Một tay chống eo thon, dáng vẻ như liễu rủ phù phong, mang tới cho người ta cảm giác mềm mại.
Váy dài chấm đất chẳng những không có che khuất đùi ngọc, đường cong của nàng mà ngược lại theo bước tiến của nàng càng lộ ra thêm vẻ gợi cảm.
Ánh mắt Lâm Hiên dồn trên người Đông Hoàng Tử U, không khỏi hơi khẽ cau mày.
Nàng bị thương!
Đông Hoàng Tử U lại vẻ mặt giống như ngày thường, cưng chiều ôn nhu nhìn mấy người Tuyền Châu: "Mẫu thân nghe Tuyền Hàm bảo bối nói như vậy, lập tức tới!"
Mặc dù là nói dối nhưng Đông Hoàng Tử U biết hài tử phải được dỗ dành, chắc chắn các nàng thích nghe mình nói như vậy.
Đây là kỹ xảo nói chuyện với bọn nhỏ mà nàng học được từ thư tịch trong mấy ngày gần đây. Sở dĩ đọc loại sách này là vì đề cao mình ở phương diện chăm con, cố gắng tới gần Lâm Hiên.
Quả nhiên!
Tuyền Hàm hết sức kích động vỗ tay: "Oa! Thật là lợi hại!"
Nàng và Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Ấu vội vàng nhảy xuống ghế, vọt tới bên người Đông Hoàng Tử U giữ chặt tay của nàng.
"Mẫu thân, đêm nay có nhiều đồ ăn ngon, ngươi nhất định phải ăn nhiều một chút giống như chúng ta!"
"Tốt!"
Đông Hoàng Tử U ôn nhu cười.
Sau khi kết thúc trận ác chiến với Tư Mã Vô Tướng, nàng trở lại Huyền Băng Cung nhanh chóng xử lý chính vụ liên quan, đồng thời sắp xếp những chuyện tiếp theo.
Kết thúc, nàng lập tức lên đường tiến về Thủy Tinh Cung.
Muốn đến thăm bọn nhỏ, ăn cơm chơi đùa với các nàng, hưởng thụ niềm vui gia đình.
Làm nàng ngạc nhiên là Lâm Hiên lại làm một bàn đồ ăn, giống như biết nàng muốn tới.
Mặc dù biết đây chỉ là trùng hợp nhưng vẫn khiến cho trong lòng nàng không khỏi có chút ấm áp.
Lúc ăn cơm, Đông Hoàng Tử U nhìn Lâm Hiên một chút, sau đó để đũa xuống, nói ra: "Lâm Hiên, có chuyện ta muốn hỏi cái nhìn của ngươi."
Lâm Hiên gật gật đầu: "Ngươi nói."
Đông Hoàng Tử U: "Giáp Quốc khai chiến với Ất Quốc, quốc quân Ất Quốc bày kế tiêu diệt một bộ phận binh lính tinh nhuệ của Giáp Quốc nhưng quốc quân Giáp Quốc cực kỳ mạnh, thực lực tương đương quốc quân Ất Quốc, thậm chí hơi chiếm ưu thế."
"Quốc quân Ất Quốc không cách nào đánh bại quốc quân Giáp Quốc, chỉ có thể đánh cho trọng thương, tự mình cũng bị tổn thương thu binh về nước, ngươi cảm thấy theo xuống tình thế hai nước sẽ phát triển như thế nào?"
Xét thấy lúc trước Lâm Hiên đưa ra rất nhiều kiến giải có kiến thức. Đông Hoàng Tử U cảm thấy mình phải thảo luận thế cục giữa Bắc Huyền Thiên với Cửu Đỉnh Thiên với hắn một chút.
Đương nhiên, vì để tránh cho Lâm Hiên và bọn nhỏ lo lắng. Nàng cố ý giấu diếm chiến sự giữa Bắc Huyền Thiên và Cửu Đỉnh Thiên, lấy Giáp Quốc và Ất Quốc thay thế.
Lâm Hiên thuận miệng nói ra: "Lần này hai nước Giáp Ất quyết đấu, Ất Quốc chiếm một chút ưu thế."
"Nhưng Giáp Quốc để uẩn vẫn còn, cho nên quốc quân hai nước ai trở nên mạnh hơn trước thì có hi vọng đánh bại đối phương."
Có được Cực Đạo Thánh Thư. Lâm Hiên có thể tìm tới mấy ngàn loại ví dụ như vậy trong nháy mắt, đối với Giáp Quốc và Ất Quốc ai có thể thắng lợi hắn cũng có thể nói ra mấu chốt để chiến thắng.
Hơn nữa hắn còn có thể đánh giá ra Ất Quốc mà Đông Hoàng Tử U nói chính là chỉ Bắc Huyền Thiên. Hắn cảm thấy Đông Hoàng Tử U không có nói rõ Bắc Huyền Thiên có chiến sự có thể là không muốn để cho mấy người Tuyền Châu lo lắng, cho nên hắn cũng không có vạch trần.
"Nói hay lắm."
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm. Những gì Lâm Hiên nói giống như những gì nàng nghĩ, muốn đánh bại Cửu Đỉnh Thiên, trọng yếu nhất là đánh bại Cửu Đỉnh Đại Đế.
"Nhưng mà Giáp Quốc đã tổn thất một bộ phận tinh nhuệ, chẳng lẽ Ất Quốc không thể cường công Giáp Quốc?"
Đông Hoàng Tử U cũng cân nhắc qua điểm này, đó chính là mình dẫn trọng binh Bắc Huyền Thiên tiến đánh Cửu Đỉnh Thiên.
Lâm Hiên khẽ lắc đầu: "Quốc quân Ất Quốc bị trọng thương, tuy có trọng binh nơi tay nhưng rõ ràng không có phần thắng."
"Dù sao Giáp Quốc ngoại trừ binh sĩ ra thì còn có vô số cao thủ võ đạo bảo hộ."
"Cái gọi là bắt giặc bắt vua trước, chỉ có đánh bại quốc quân Giáp Quốc mới có thể đánh bại Giáp Quốc mà ít thương vong nhất."
Hắn vừa mới dứt lời, Đông Hoàng Tử U đôi mắt đẹp sáng lên, mắt thả dị sắc.
Bắt giặc bắt vua trước! Câu nói này như thể hồ quán đỉnh, làm tất cả nghi hoặc và xoắn xuýt của nàng lập tức quét sạch sành sanh. Nàng hạ quyết tâm, tiếp theo sẽ chuyên tâm nghiên cứu biện pháp đối phó Tư Mã Vô Tướng. Mau chóng để cho mình có năng lực miểu sát Tư Mã Vô Tướng, như thế mới có thể lấy tốc độ nhanh nhất để Bắc Huyền Thiên chiến thắng.
Không suy nghĩ nữa, ánh mắt nàng có chút tán thưởng nhìn Lâm Hiên: "Ngươi không theo chính đúng là khuất tài."
Lâm Hiên lắc đầu cười một tiếng: "Có thể chăm sóc tốt cho mấy người Tuyền Châu thì đã rất thỏa mãn rồi, những chuyện khác đều không quan trọng với ta."
Đông Hoàng Tử U âm thầm lắc đầu. Nam nhân này nếu có một chút dã tâm thì tốt. Bây giờ chăm con thì thật là tốt. Nhưng về sau bọn nhỏ không cần chăm nữa thì cũng nên có chút việc chính để làm chứ?
Nhưng mà nàng biết muốn thay đổi Lâm Hiên thì rất khó, không thể gấp nhất thời.
Thêm Lâm Hiên đúng là rất có kiến giải khi phân tích mọi chuyện, luôn có thể cho nàng một chút dẫn dắt mới, chuyện này khiến tâm tình nàng rất tốt.
"Ăn cơm đi."
Đông Hoàng Tử U dùng ngữ khí ôn nhu hiếm thấy nói.
Lâm Hiên gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
"Ngô!"
Ngay khi Đông Hoàng Tử U giơ đũa lên lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy phần bụng đau đớn một hồi.
Mấy đạo huyền lực xung kích kinh mạch tạng phủ của nàng một cách dã man, mặc dù cực lực khống chế nhưng vẫn không nhịn được yết hầu ngòn ngọt, một tia máu tươi từ khóe miệng tràn ra.