Tuyền Ấu biết Đông Hoàng Tử U là một nữ hài tử mạnh mẽ, dứt khoát nói ra: "Mẫu thân, trên người người còn tổn thương không?"
"Có cần cha sờ bụng xoa chân giúp ngươi hay không?"
Đông Hoàng Tử U nghe vậy không khỏi gương mặt đỏ lên. Đến Thánh Cảnh, thân thể giác quan cực kỳ nhạy cảm. Vừa rồi Lâm Hiên ấn bụng mình, cảm giác kỳ quái đó vẫn còn quanh quẩn quanh đây. Nếu lại để cho hắn vò bụng xoa chân thì còn đến đâu?
Nàng vội vàng lắc đầu: "Mẫu thân đã hoàn toàn khỏi hẳn, các bảo bối yên tâm!"
"A a, vậy là tốt rồi!"
Lúc này các nha đầu mới yên tâm.
Lâm Hiên quan sát vẻ mặt ngượng ngùng của Đông Hoàng Tử U, không khỏi âm thầm lắc đầu cười một tiếng. Nữ nhân này bình thường lãnh khốc cường thế tới cực điểm. Nhưng khi gặp phải chủ đề ái muội giữa nam nữ thì sẽ trở nên hồn nhiên hiếm thấy.
Như vậy cũng có hương vị khác.
Bữa tối tiếp tục.
Có lẽ là thương thế khỏi hẳn, Đông Hoàng Tử U tâm tình tốt, ăn nhiều hơn trước đó một chút.
Trong bữa tiệc, nàng còn nhắc đến một chuyện: "Các bảo bối, trước đó mẫu thân nói sẽ xây dựng kình đảo cho các ngươi, bây giờ đã làm xong, ngày mai mẫu thân dẫn các ngươi đi chơi được không?”
“Được?"
Trước đó vài ngày, nàng tiến về cực uyên thâm hải bên ngoài Bắc Huyền Thiên, tìm được thi thể một con thượng cổ kình ngư. Đưa nó từ đáy biển về Bắc Huyền Thiên, sau đó lấy vạn năm băng tuyết đóng băng thành núi, sai người chế tạo thành hải đảo.
Mắt thấy kình đảo đã xây dựng xong, nàng quyết định ngày mai sẽ dẫn chúng nữ nhi đi chơi. Mặt khác, trên kình đảo có một thứ phi phàm, ngày mai là ngày thu hoạch.
Đông Hoàng Tử U cảm thấy vận khí tốt, nói không chừng ngày mai công lực của mình có thể tiến thêm một tầng.
"Tốt a!"
"Mẫu thân thật tốt!"
Bọn nha đầu hưng phấn đập tay, sau đó cũng tiến lên trước hôn Đông Hoàng Tử U một lúc lâu.
Cảm nhận được chúng nữ nhi nhiệt tình như vậy, Đông Hoàng Tử U nhất thời nét mặt tươi cười như hoa. Sau khi ăn xong bữa tối, nàng lại tắm rửa cho bọn nha đầu, cùng Lâm Hiên dỗ các nàng chìm vào giấc ngủ.
Cho đến trăng sáng treo cao trên trời mới trở về Huyền Băng Cung.
Sau khi Đông Hoàng Tử U đi, Lâm Hiên không buồn ngủ. Mắt thấy bọn nha đầu đã ngủ say, hắn xuống giường. Từ lời nói của Đông Hoàng Tử U hôm nay, Lâm Hiên suy đoán nàng có một trận ác chiến với Đế Hoàng của phương thiên địa nào đó.
Chuyện như vậy, Lâm Hiên cảm thấy đi Huyền Băng Cung dạo một vòng là có thể biết được. Cho nên tiếp theo hắn muốn đi tìm hiểu rõ ràng đối phương là ai, sau đó tiêu diệt.
Dám đánh mẫu thân của nữ nhi của mình thành như vậy, Lâm Hiên phải đưa hắn vào Địa Ngục, một khắc cũng không muốn chờ!
Giống như Lâm Hiên nghĩ, trong Huyền Băng Cung, hắn dễ dàng tra ra được là ai đả thương Đông Hoàng Tử U.
"Cửu Đỉnh Đại Đế Tư Mã Vô Tướng, ngươi chờ đó cho ta!"
"Đông Hoàng Tử U không giết được ngươi, ta có thể!"
Lâm Hiên hóa thành một đạo tật quang, nhanh như điện chớp bay về phía Cửu Đỉnh Thiên.
...
Cửu Đỉnh Thiên, Hoàng Lăng. Kiến trúc Hoàng Lăng xa hoa tráng lệ, nằm ở phương nam Thần Đỉnh Cung Cửu Đỉnh Thiên. Tất cả kiến trúc có bố cục phù hợp phong thuỷ đại cát, hô ứng với Thần Đỉnh Cung. Tạo thành thế nam bắc, vô hình hội tụ khí vận toàn bộ Cửu Đỉnh Thiên.
Trung ương Hoàng Lăng, dưới mộ Đế Hoàng được phòng bị nghiêm mật nhất có một cái mật thất lớn.
Trên đài cao trung ương mật thất có một bộ Huyền Kim Cổ Quan. Phía trên khắc vô số minh văn viễn cổ phức tạp, có vô số đạo pháp trận quấn quanh gia trì. Không chỉ thoạt nhìn vô cùng tôn quý, lại cấm kỵ rất sâu, lộ rõ viễn cổ Đế Hoàng chi uy.
Giờ phút này Cửu Đỉnh Đại Đế Tư Mã Vô Tướng đang đứng trước Huyền Kim Cổ Quan, ánh mắt lộ ra vẻ cung kính: "Thái tổ gia gia, bây giờ Cửu Đỉnh Thiên của tôn nhi hãm sâu trong gian nan khổ cực, tôn nhi chiến một trận với Bắc Huyền Thiên Nữ Đế, bất hạnh bị thương."
"Vì mau chóng chữa trị thương thế, tôn nhi cả gan mở ra cổ quan, mong thái tổ gia gia chớ trách!"
Tư Mã Vô Tướng cúi người thật sâu, sau đó vận chuyển chân nguyên, lấy linh lực xóa đi rất nhiều pháp trận phía ngoài Huyền Kim Cổ Quan.
Căn cứ cổ tịch Hoàng tộc ghi chép. Huyền Kim Cổ Quan ngoại trừ trong đó có hài cốt của Thái tổ hoàng đế Tư Mã Hồng Thiên ra thì còn có một kiện chí bảo vô thượng. Nếu như Cửu Đỉnh Thiên gặp được nguy cơ trước nay chưa từng có, Đế Hoàng đương nhiệm Cửu Đỉnh Thiên có thể mở cổ quan, lấy chí bảo ra.
Có được bảo vật này, cho dù bị thương như thế nào cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại trong nháy mắt. Lại còn có thể thông qua bảo vật này đạt được một môn vô thượng thần thông, trấn áp thiên hạ.
Theo Tư Mã Vô Tướng, bây giờ Cửu Đỉnh Thiên tổn thất mấy trăm vạn tinh nhuệ, mình cũng bị trọng thương. Mà Bắc Huyền Thiên sĩ khí còn đó, Bắc Huyền Thiên Đế phu Lâm Hiên còn chưa lộ diện, Cửu Đỉnh Thiên áp lực vô cùng lớn. Cho nên hắn cảm thấy bây giờ chính là thời điểm mở cổ quan lấy chí bảo ra.
Ầm ầm ~
Một tiếng vang thật lớn, sau đó cổ quan mở ra. Một bộ hài cốt trắng như tuyết yên tĩnh nằm trong cổ quan, bên cạnh là một cái đỉnh đen nhánh.
"Đây chính là vô thượng chí bảo của Cửu Đỉnh Thiên chúng ta?"
Tư Mã Vô Tướng có chút giật mình, bảo vật ngoại hình không giống như hắn tưởng tượng, thoạt nhìn thường thường không có gì lạ.
Nhưng mà Tư Mã Vô Tướng biết cổ tịch ghi chép không có sai. Hơn nữa pháp trận cấm chế gia trì trên Huyền Kim Cổ Quan chỉ có lịch đại Đế Hoàng Cửu Đỉnh Thiên mới có thể mở ra.
Trước hắn, phụ hoàng hắn, tổ phụ hắn chưa hề mở Huyền Kim Cổ Quan ra. Như vậy cũng chứng tỏ là cái đỉnh đen nhánh này chính là vô thượng chí bảo.
Tư Mã Vô Tướng cung kính dùng hai tay lấy cái đỉnh đen nhánh ra.
Bành!
Một đạo kim quang sáng chói đột nhiên nổ tung. Một cỗ tiên lực không cách nào hình dung phóng lên tận trời, biến toàn bộ mật thất thành một cái Tiên Vực.