Bọn họ không khỏi cảm khái, Lâm Hiên thật sự là có thực lực tùy hứng, vì cưng chiều nhi nữ mà giơ tay đập nát tám cái hải đảo, thật sự làm cho người ta vừa ước ao vừa sùng bái.
Mà nhóm tiểu nha đầu cũng bị chấn kinh trước màn pháo hoa xa hoa tráng lệ như vậy.
Các nàng cùng nhau nhào vào lòng Lâm Hiên, để cho hắn ôm mình, tay nhỏ giơ cao nhìn về phía bầu trời.
"Pháo hoa thật lớn!"
"Đây là pháo hoa lớn nhất ta từng xem!"
"Ừ ừ, còn đẹp hơn cả trong mơ!"
"Tiểu Cửu, tỷ tỷ dẫn ngươi nhìn pháo hoa! Cha ta phóng!"
...
Thấy nhóm nhi nữ kích động hưng phấn như thế, trên mặt Lâm Hiên tràn ngập nụ cười từ ái của phụ thân.
Làm một vú em hoàn mỹ, đã có bản lĩnh như thế, dĩ nhiên phải hoàn toàn thỏa mãn tâm nguyện của các nhi nữ mới được.
Mãi cho khi pháo hoa đầy trời tiêu tán, không khí trên hải đảo mới từ từ trở lại yên bình.
Bởi vì lễ hội pháo hoa lần này còn có rất nhiều hạng mục vui chơi khác, Lâm Hiên liền dẫn nhóm tiểu nha đầu tiếp tục du ngoạn.
Lúc này trên bầu trời lóe lên một bóng đen.
Một quan viên Vân Hạ Quốc khống chế một con Già Thiên Vân Tước đáp xuống.
Hắn vội vàng nói với Hàn Hoằng Chính: "Khởi bẩm bệ hạ, Vân thân vương qua đời!"
"Cái gì? !"
Hàn Hoằng Chính nghe vậy thất kinh.
Vân thân vương, chính là đệ đệ ruột của hắn, Hàn Văn Thắng.
Hàn Văn Thắng từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, nhưng đều là bệnh vặt, không đáng kể.
Cộng thêm hắn chính là thân vương, có ngự y trong cung trị liệu, căn bản sẽ không lo lắng tính mạng.
Hơn nữa hôm qua Hàn Hoằng Chính đã gặp Hàn Văn Thắng, nhìn khí sắc hắn vẫn tốt, làm sao chỉ chớp mắt đã chết rồi?
Quan viên kia nói: "Vân thân vương chính là chết bất đắc kỳ tử, theo Vương Phi và thế tử điện hạ nói, vân thân vương thân thể vốn đã hư nhược, gần đây lại trầm mê tập võ, dẫn đến nhất thời khí huyết công tâm mà chết!"
"Hiện tại Vương Phi và thế tử đang tổ chức tang sự cho thân vương, còn phái vi thần tìm bệ hạ khắp nơi, báo việc này cho bệ hạ!"
"Thì ra là như vậy!"
Hàn Hoằng Chính nghĩ mình hôm nay đều ở Đại Ngụy đế quốc, nếu thân đệ đệ qua đời, nên lập tức trở về.
Thấy Lâm Hiên muốn cùng nhóm tiểu nha đầu du ngoạn, hắn từ biệt Lâm Hiên, để bọn họ thỏa thích du ngoạn, đợi tối muộn phái người đến đón bọn họ về hoàng cung dừng chân.
Lâm Hiên thấy hắn có việc nhà, liền trực tiếp đồng ý, không nói gì.
"Đế phu, vậy tại hạ xin được cáo lui trước!"
Sau khi nói xong với Lâm Hiên, Hàn Hoằng Chính dẫn theo Hàn Huy rời đi cưỡi Già Thiên Vân Tước rời đi.
...
Vân Hạ Quốc, Vân thân vương phủ.
Đèn lồng đỏ thẫm đã bỏ xuống, thay bằng một cái đèn lồng toàn màu trắng, khe đong đưa trong gió đêm lạnh lẽo thê lương, làm cho trước đại môn vương phủ tràn đầy không khí tiêu điều, đè nén.
Trong viện cờ tang treo cao, kéo dài đến linh đường tiếp khách.
Càng lộ rõ tử khí trầm lặng nặng nề, bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.
Một tiếng khóc vô cùng thê lương, phá vỡ màn đêm yên tĩnh lạnh lẽo, khiến mọi người sởn tóc gáy.
"Vương gia, vì sao người nhẫn tâm như thế, bỏ lại ta, cứ như vậy rời đi?"
"Ngươi bảo ta sau này phải làm sao a?"
Trong linh đường trống trải.
Một mỹ thiếu phụ khóc dáng người yểu điệu duyên dáng mặc đồ tang khóc đến lê hoa đái vũ, nhìn bức họa Vân thân vương thống khổ không kìm được.
Nàng chính là Vân thân Vương Phi, Giang Dung.
Trong tang lễ, người thân, bằng hữu và khách khứa đau lòng khi nhìn Giang Dung khóc khàn cả giọng, tê liệt tâm phế như vậy.
Giang Dung chính là Vương phi được Vân Thân Vương tái hôn.
Bởi vì đại Vương phi sau khi sinh hạ thế tử Hàn Tuấn, nàng bị ốm suốt, và đã qua đời cách đây hai năm sau thời gian dài lâm bệnh.
Vì vậy, đương nhiên Giang Dung trở thành nữ chủ nhân duy nhất của Vân Thân Vương phủ.
Dù chỉ mới hai mươi bốn tuổi nhưng nàng đã có phong thái của một Vương phi, rất nhanh liền có thể quản lý trên dưới Vương phủ một các trật tự.
Điều tuyệt vời hơn là.
Nàng và Vân Thân Vương đều yêu nhau, có thể nói là phu thê tình thâm, tình cảm sâu đậm có thể sánh với Vân Thân Vương và đại Vương phi.
Hơn nữa, nàng coi thế tử Hàn Tuấn như con đẻ của mình, hết sức chăm sóc hắn, làm cho bầu không khí của cả Vân Thân Vương phủ luôn rất hoà hợp.
Hiện tại Vân Thân Vương đột nhiên qua đời, mọi người đều cảm thấy Giang Dung nhất định vô cùng đau đớn.
Sợ Giang Dung nhất thời nghĩ quẩn, thế tử Hàn Tuấn vừa mới hai mươi tuổi bước lên trước an ủi:
“Mẫu phi, cái chết của phụ vương đúng là thiên mệnh, chúng ta không thể làm gì được, vậy nên không nên quá đau buồn.”
“Dù sao thì phụ vương muốn nhìn thấy nhất là gia đình chúng ta hạnh phúc, khỏe mạnh, làm sao phụ vương có thể chịu đựng khi nhìn thấy mẫu phi đau lòng như vậy?”
Hàn Tuấn vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng đỡ cánh tay của Giang Dung, đỡ nàng đứng dậy khỏi mặt đất.
Giang Dung đôi mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Hàn Tuấn, trong đôi mắt hoa đào quyến luyến hiện lên một tia xấu hổ, nàng cắn môi gật đầu:
“Ừ, ta hiểu!”
Hàn Tuấn nhìn bộ dạng đa tình của Giang Dung, có chút thất thần.
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn ho một tiếng: “Con đã mời rất nhiều tông môn chủ là bằng hữu của phụ vương khi còn sống, chắc chắn họ sẽ sớm đến.”
Giang Dũng khẽ mỉm cười: “Được.”
Đang lúc nói chuyện thì bên ngoài đại sảnh hàng trăm luồng khí mạnh mẽ tràn vào.
“Đến rồi!”
Hàn Tuấn không khỏi cao giọng.
Giang Dung lộ ra nụ cười khó thấy.
“Ngũ Nhạc Tôn Nhạc tôn chủ tới!”
“Thất Tinh Tôn Vương tôn chủ tới!”
“Viễm Vẫn Tôn Liễn tôn chủ tới!”
…..
Theo những ngườI hầu trong Vương phủ báo ra những cái tên này, lương lớn tôn chủ khí thế cường địa, tu vi siêu phàm bước qua của, tiến vào.
Hàn Tuấn cùng Giang Dung vội vàng bước tới hành lễ với bọn họ.
Những người này đều là tôn chủ của các giáo phái hàng đầu của Vương quốc Vân Hạ, tất cả họ đều có tu vi trên cảnh giới Tôn Giả trở lên.
Họ cùng nhau tới đây để tỏ lời chia buồn với Vân Thân Vương, có thể nói là cho đủ mặt mũi.
Chờ cho đến khi cả hai bên chào nhau.