Nhìn đồng giáp thi đã bị cắt thành hai đoạn, không khỏi thở dài một hơi: "Đúng là rất khó đối phó!"
Đối với bản thân nàng thì sức chiến đấu của động giáp thi có thể coi nhẹ. Nhưng cho dù là tu vi Chuẩn Đế Cảnh, đối phó một đồng giáp thi mà còn phải dùng tới trăm hiệp.
Có thể nghĩ sức phòng ngự của thứ quỷ này biến thái tới như thế nào, đúng là rất khó đối phó!
Xa xa, bọn người Du Nguyên Quân cũng cảm thán như vậy.
Nhìn thấy Mộ Ấu Khanh có chút thở dốc, tất cả mọi người đang có mặt ở đây không khỏi cảm thán, may mắn là chỉ có một bộ đồng giáp thi như thế này thôi. Bằng không, đừng nói Bành Thành, thậm chí toàn bộ Địch Nguyệt Quốc cũng sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Rống! ! !
Lại là một tiếng bạo hống chấn kinh đám người.
Ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả Mộ Ấu Khanh cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy ngoài mấy trăm trượng, liên tiếp lao ra mười đồng giáp thi. Hơn nữa không chỉ là như thế thôi đâu!
Chỉ trong một cái chớp mắt, những đồng giáp thi từ nơi xa xôi xông tới tất cả đều hội tụ lại một chỗ.
Khoảng chừng trên trăm!
"Đáng chết ! Muốn khiến cho bản tiểu thư mệt chết hay sao?" Gương mặt xinh đẹp của Mộ Ấu Khanh có chút trắng bệch.
...
Trong rừng cây bên ngoài Bành Thành.
Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái thảnh thơi đi dạo.
"A, thật nhiều hồ điệp!"
Đi đến một nửa, Tuyền Hàm bỗng nhiên đưa tay chỉ phía trước. Chỉ thấy trong rừng cây có một bụi hoa lớn.
Hồ điệp thành đàn bay tới bay lui ở phía trên, nhan sắc tiên diễm, rất là thu hút ánh mắt người ta.
Tuyền Ấu vội vàng xông tới: "Ta muốn đi bắt bướm!"
Nàng giơ tay nhỏ lên cao cao, muốn bắt hồ điệp lại. Bất đắc dĩ chiều cao không đủ, hơn nữa do nàng chạy quá nhanh cho nên hoàn toàn không có khống chế được thân thể. Dưới chân mất tự do một cái, sắp mất đà ngã xuống đất.
Lâm Hiên thấy thế lập tức hóa thành một đạo gió mát, nhanh chóng ôm tiểu nha đầu vào trong ngực: "Bảo bối, chậm một chút, ngươi suýt chút nữa là té ngã rồi."
"Thế nhưng nếu như không làm như vậy thì không thể nào bắt được hồ điệp!" Tuyền Ấu nghĩa chính ngôn từ nói.
Lâm Hiên bị dáng vẻ đáng yêu của nàng chọc cười, lắc đầu nói: "Ngươi làm như vậy càng không bắt được hồ điệp!"
Tuyền Ấu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy cha nói rất là có đạo lý.
"Cha, vậy chúng ta phải làm như thế nào mới có thể bắt được hồ điệp?" Mấy người Tuyền Châu cũng xông tới.
Lâm Hiên nhìn thấy các nàng mặt mũi tràn đầy hưng phấn, biết ngay là các nàng rất muốn chơi bắt hồ điệp. Thế nhưng tay không đi tóm, các nàng bắt không được, chỉ có thể dùng túi lưới, nhưng bây giờ chỗ này lại không có thứ đó.
Lâm Hiên lập tức tìm tòi tin tức bên trong giáo trình vú em hoàn mỹ, nói ra: "Cha có biện pháp!"
Hắn đi đến bụi cỏ bên cạnh, tìm được một nắm lớn Bạch Long Tu Thảo trong khe hở dưới tảng đá. Căn cứ giáo trình giải thích, Bạch Long Tu Thảo vừa dài vừa rắn chắc, thường xuyên bị mọi người lấy ra phơi khô làm dây thừng dùng. Khi ở bên ngoài, có thể dùng Bạch Long Tu Thảo làm thủ công, bện thành túi lưới giản dị.
Chỉ cần gắn một cái nhánh cây dài vào trong cái túi lưới này thì bọn nhỏ có công cụ để chơi bắt hồ điệp.
Sau đó, Lâm Hiên bắt đầu động thủ, không bao lâu thì đã làm xong bốn cái túi lưới.
"Cha, đây là cái gì nha?"
Các tiểu nha đầu đều trợn to đôi mắt hiếu kì.
Lâm Hiên cưng chiều cười nói: "Đây là túi lưới làm cho các ngươi, có thể dùng bọn chúng bắt hồ điệp chơi."
Sau khi nói sơ cho bọn nhỏ biết về cách dùng túi lưới, Lâm Hiên cho các nàng mỗi người một cái.
Các tiểu nha đầu cũng lĩnh hội rất nhanh, sau đó cầm lấy túi lưới cùng nhau xông về phía bụi hoa.
Nhìn thấy hồ điệp bay lên đầy trời, các nàng vui vẻ giơ túi lưới lên cao cao. Sau đó nhắm ngay hồ điệp, đập túi lưới xuống.
Không khéo chính là. Tuyền Châu trùm túi lưới lên trên đầu Tuyền Ấu. Tuyền Hi trùm túi lưới lên trên đầu Tuyền Hàm.
"Oa! Sao ta không nhìn thấy gì nữa cả?"
"Tuyền Hi, đừng có dùng túi lưới đắp lên trên đầu ta!"
Tuyền Ấu và Tuyền Hàm kêu lên.
Tuyền Châu và Tuyền Hi kinh ngạc nhìn thoáng qua túi lưới trong tay, đồng thời le lưỡi một cái.
"A a, sao ta lại bắt được Tuyền Ấu rồi?"
"Tuyền Hàm, ngươi đừng nhúc nhích, con hồ điệp đó ở ngay trên đầu của ngươi!"
Tuyền Hàm nghe nói như vậy lập tức nổ: "Cái gì? Hồ điệp trên đầu ta? Sao có thể có chuyện như vậy được?"
Bốn tiểu nha đầu lập tức loạn thành một đoàn, hết quăng túi lưới ra thì lại đuổi theo bắt hồ điệp.
Nhìn thấy các nàng luống cuống tay chân, Lâm Hiên ở một bên suýt chút nữa là cười tới đau sốc hông.
Những tiểu tử này, dẫn theo các nàng ở bên cạnh đúng là sung sướng có mặt ở khắp mọi nơi!
Đinh!
Cũng đúng lúc này, giọng nói máy móc của hệ thống bỗng nhiên vang lên.
"Ngươi để chúng nữ nhi thành công thể nghiệm cảm giác mới lạ và thú vị khi bắt hồ điệp, ban thưởng: Ngũ Lôi Chính Pháp!"
"Lại là một môn thần thông trâu bò tận trời!"
Nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, trong lòng Lâm Hiên có chút vui mừng. Ngũ Lôi Chính Pháp chính là lôi thuật thần thông uy lực cực mạnh.
Người sử dụng lôi đình thay mặt cho thiên địa.
Lôi đình chính là một loại đạo pháp có uy lực lớn nhất trong số chư pháp. Mà Ngũ Lôi Chính Pháp này lại là người nổi bật trong số lôi pháp. Hội tụ Ngũ Hành Chi Khí, thành Ngũ Hành Thần Lôi.
Đưa tay một cái, hiệu triệu lôi đình, chấn nhiếp thiên hạ.
Có thể nói, có được "Ngũ Lôi Chính Pháp". Lâm Hiên tương đương có được một môn kỹ thuật giết người siêu cấp, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là vô tận uy lực.
Đinh!
"Có muốn nhận phần thưởng hay không?"
"Có!"
"Thành công nhận Ngũ Lôi Chính Pháp!"
Trong nháy mắt, kỹ năng thần thông này lập tức dung nhập vào bên trong cơ thể của Lâm Hiên.
Cảm nhận được bên trong ngũ tạng cất giấu từng đạo Ngũ Hành Lôi Khí, Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng.
Lúc này các tiểu nha đầu đều thành công bắt được hồ điệp. Chơi được một lúc sau, Tuyền Hàm nâng cao hồ điệp trong tay: "Hồ điệp bảo bảo, ta đã chơi chán, ngươi đi đi!"